Whisper of the Heart là một trong những phim hiếm hoi của Studio Ghibli nói về cuộc sống ở đô thị lớn. Đây là phim của Studio Ghibli được nhiều người yêu thích dù không phải do Hayao Miyazaki hay Takanaka đạo diễn.
Nơi một góc đồi cao nhìn xuống khi cuối đêm về sáng, Tokyo mênh mông chìm trong sương sớm, bàng bạc trải dài tới chân trời như bao con sóng bạc đầu lênh đênh vỗ trên đại dương. Rồi những tia nắng ấm áp đầu ngày xuất hiện, thành phố nhộn nhịp bước ra từ trong màn sương hư ảo. Một ngày mới bắt đầu.
***
Tôi là Seiji, mười lăm tuổi. Tôi yêu âm nhạc. Bạn có thấy những nghệ sĩ chơi vĩ cầm chưa ? Họ đứng thong dong, đầu nghiêng nhẹ tì vào đàn, mắt nhìn ra mông lung phía chân trời hay nhè nhẹ khép hờ. Và tiếng vĩ cầm dìu dặt vang lên, lúc trầm khi bổng, réo rắt như gió, biến ảo như nước, quấn quít, miên trường. Cây đàn vĩ cầm nhỏ nhắn, thanh mảnh mà quyến rũ xao động hồn người. Tôi mơ ước sẽ trở thành thợ đóng đàn vĩ cầm. Khi ấy tôi có thể khám phá những huyền hoặc của tiếng đàn và khiến cho âm điệu phát ra bay bổng diệu kỳ hơn. Nhất định tôi sẽ trở thành một nghệ nhân đóng đàn vĩ cầm.
Một sáng tôi vào trường. Trong khuôn viên, bên hông sân bóng chày có một băng ghế dài rợp mát bóng cây. Ai đó để lại một quyển sách bìa nâu. Tôi cầm lên và đọc. Thì ra quyển sách là của cô bé bỏ quên. Bên trong còn một bản nhạc dịch, chắc là của em, cung từ ngộ nghĩnh và dễ thương quá. Gọi là cô bé không biết có quá lời không nhưng tôi thấy vóc dáng của em thật nhỏ nhắn, xinh tươi pha chút ương bướng trẻ con khi tôi trêu chọc. Tôi vẫn gặp em ở thư viện trung tâm. Nhiều lần tôi lặng lẽ ngắm em, ngồi cạnh em nhưng dường như em không hay biết, bởi khi ấy thế giới chung quanh em chỉ những chồng sách cao cao. Có lẽ từ khi gặp em mà tôi đã tìm đọc rất nhiều sách, chỉ để tên mình nằm trước tên em trong những tấm thẻ ghi tên độc giả ấy…
Em thật quyến luyến với cửa hiệu của ông tôi. Mấy hôm nay ông bận nên tạm đóng cửa, vậy mà em vẫn hoài tìm đến. Em thích pho tượng mèo Baron mà ông yêu quý. Đôi mắt pho tượng lấp lánh khi ánh sáng đổi thay, dáng vẻ đĩnh đạc của một quý tộc phương tây… Thế rồi, tôi đàn cho em nghe và em hát bài hát bỏ quên hôm trước. “Country road, take me home…” Tối nay em thật lung linh, như sao Hôm đầu đêm.
Bố mẹ rồi cũng đồng ý cho tôi sang Cremona, thử học việc hai tháng. Nếu tôi không đủ khả năng chạm vào thế giới tài hoa của những nghệ nhân đóng đàn vĩ cầm, tôi sẽ phải quay về trở lại trường phổ thông. Tôi cũng không biết tại sao em là người đầu tiên tôi muốn báo tin này. Có lẽ tôi muốn chia sẻ buồn vui cùng em. Tôi muốn em biết được ước vọng của tôi đã có thể thành hiện thực. Tôi sẽ cố gắng tận lực đặt những viên gạch đầu tiên cho mơ ước của mình.
Cầu vồng lấp lánh phía chân trời. Vài ngày nữa là tôi sẽ ra đi. Tôi sẽ xa em trong bao lâu ? Chỉ hai tháng hay những mười năm đến khi tôi thành nghề…
***
Tôi là Shizuku, mười bốn tuổi. Sáng nay trời nắng vàng tươi, một chiếc khinh khí cầu bay ngang qua vòm trời trong xanh báo hiệu một ngày trọng đại. Những ngày như hôm nay quả thực dễ chịu, những ngày hè về. Được nghỉ học, tôi có thật nhiều thời gian để đến thư viện mượn và đọc sách. Bạn biết không, nhiều khi tôi cũng chẳng biết mình thực sự thích gì nữa nhưng chắc chắn một điều là tôi yêu sách. Tôi thích cái cảm giác mềm mại trên đầu ngón tay khi lật nhẹ từng trang sách để bước vào thế giới bao la huyền dịu ẩn chứa. Tôi thường thích vào thư viện, đứng lặng lẽ trước những kệ sách cao, dài. Thấy lòng lâng lâng phấn khích trước cơ man hàng hàng tựa sách vẫy chào vào bao cuộc phiêu lưu kỳ thú. Thường khi nào cũng vậy, chẳng thể cầm lòng, tôi chọn tất cả những tựa hay hay, gom thành một chồng, quyết về đọc hết.
Yuko là bạn thân của tôi. Chúng tôi hẹn nhau tại trường. Bạn ấy đồng ý xem thử bản dịch bài hát “Take me home country road” của tôi. Bài hát tưởng vọng về bao dặm đường miền tây Virgina xa xôi, về những hoài niệm quê nhà. Nhưng tôi thích chuyển những giai điệu ấy vào sự gần gũi của khu tây Tokyo yêu dấu, nơi căn nhà tôi nằm trên con đường bê tông thân thuộc, vào bản dịch phóng tác thứ hai của mình hơn là giữ lại những khuôn mẫu ước lệ trong bản một. Yuko hôm nay kỳ lạ quá, tự nhiên vùng chạy khi thấy cậu bạn cùng lớp Sugimura ngước nhìn. Đi mãi một đoạn xa, tôi mới thấy má bạn ấy bớt ửng hồng.
Bố tôi làm việc tại thư viện trung tâm. Trên đường đem cơm trưa cho bố, tôi tình cờ gặp một chú mèo mập tròn tự mình làm một cuộc dạo chơi bằng tàu điện ngầm. Nó dẫn tôi đến một nơi thật lạ, nằm bí ẩn sau những đường dốc quanh co, những bậc thang khuất dưới bóng râm, những con hẻm dài vắng vẻ và những khúc đường nhỏ nhiều cỏ hoa và đôi hàng cây lấp ló. Một cửa hiệu đồ thủ công cổ xưa, ẩn giấu những vật huyền diệu như trong cổ tích. Ông lão chủ hiệu thật hiền lành và tốt bụng. Bất ngờ tôi gặp lại anh chàng đáng ghét sáng nay đã nhặt quyển sách tôi bỏ quên khi sáng, tại trường.
Mấy hôm nay cửa hàng của ông đóng im lìm. Tôi ngồi nói chuyện bâng quơ với chú mèo Moon thì anh đến. Anh mời tôi vào xem bức tượng Baron mà tôi rất thích. Chiều buông xuống chầm chậm. Tiếng vĩ cầm của anh rộn ràng những giai điệu quen thuộc: Country road, take me home… Tôi đã xem những cây đàn anh làm. Anh đang cố thuyết phục cha mẹ cho sang Ý học, tại thành phố cổ Cremona danh tiếng với bao huyền thoại về đàn vĩ cầm. Còn tôi, tôi đam mê gì nhỉ ? Sau này tôi sẽ làm gì ? Sao tôi thấy mình nhỏ bé quá. Tôi còn trẻ con lắm ư ?
Thật bất ngờ khi thấy anh trước cửa lớp tôi sáng nay. Hoài bão của anh rồi sẽ thành hiện thực. Nhìn quyết tâm sáng lên trong mắt anh, tôi tin anh sẽ thành công. Có lúc tôi đã mong được cùng anh vào trường trung học. Bên anh, tôi thấy có gì xao động trong hồn. Tôi đã khác đi rồi chăng ? Nhưng sao tôi cảm thấy ấm áp và mạnh mẽ hơn cạnh anh, dù tôi chưa biết phải làm gì. Có điều gì lạ lẫm vừa len vào trong tim tôi. Anh bảo tại nơi xa xăm ấy, anh sẽ hát bài hát của tôi và nỗ lực làm việc.
Và thế anh ra đi. Trong thời gian anh thử học việc tại Ý, tôi cũng sẽ phải thực hiện thử thách của mình. Tôi muốn làm điều gì đó cùng anh. Tôi cũng không muốn lùi chậm lại khi anh tiến về phía trước. Tôi muốn chúng tôi luôn nỗ lực cùng nhau.
***
Vào cuối cấp hai, ngưỡng cửa của sự trưởng thành, những tình cảm mới dường như chớm nở, những ước vọng tương lai dường như định hình. Tuổi mười bốn, mười lăm long lanh nhiều những ước mơ, những hoài bão khơi nguồn. Nhưng những khát vọng này cần được gọt dũa qua năm tháng, phấn đấu học tập và trải nghiệm trong cuộc sống. Quyển tiểu thuyết mà Shizuku viết quên ăn quên ngủ đã kết thúc tại trang cuối cùng. Như viên đá beryl thô ráp, rồi sẽ trở nên lóng lánh qua mài giũa, Shizuku và Seiji cũng đang tự hình thành và phát tiết chất ngọc trong mình, qua nỗ lực và đam mê.
Nhiều người từng than phiền rằng phim của Studio Ghibli quá tập trung thể hiện nét đẹp của miền đồng quê mà quên lãng thành thị. Whisper of The Heart chính là minh chứng nét đẹp của ngoại ô Tokyo bận rộn và tấp nập không hề kém sự tao mặc của chốn đồng quê. Chất đô thị trong Whisper of the Heart gắn chặt với tính lãng mạn chớm nở của tuổi mười lăm dịu dàng trong sáng. Cung nắng bậc thềm cầu thang dài từ đồi thoai thoải dốc xuống đường đến thư viện. Mây chầm chậm bay qua bầu trời trong xanh. Gió thoảng lao xao rung rinh cây lá ven đường báo hiệu hè đến. Những tiếng ve inh ỏi cùng sự tĩnh lặng của ngoại ô thành phố. Những hình ảnh đô thị bận rộn nhưng không ồn ào náo nhiệt, không vội vã xồ bồ đầy những lo toan thường nhật.
Những người đã đi qua lứa tuổi của Shizuku và Seiji, nếu đôi lần nhìn lại khoảng thời gian êm đẹp đó, nhất những ai đang sống ở những đô thị lớn hẳn ít nhiều tìm thấy vài hoài niệm trong phim. Những buổi chiều đi thả diều, bắt dế hay nằm thảnh thơi trên cỏ nhìn mây trôi. Những lúc thấy xao động trong hồn khi mặt trời mọc, những khi buồn nhen nhóm lúc hoàng hôn buông. Rồi những tình cảm đầu đời, những rung động với bạn bè khác giới. Sự khó khăn và quyến rũ trước thế giới người lớn ở phía trước…
Trời Tokyo cuối đêm về sáng se se lạnh, Seiji đứng đợi cô bé tự bao giờ. Những vòng bánh xe quay vội. Những trái tim thơ ngây có cùng hoà nhịp sao trùng hợp đến lạ lùng. Khi người ta còn mơ ước và hy vọng thì mọi phép lạ vẫn xảy ra, hiển nhiên như mặt trời le lói báo ngày mới, một ngày dài sẽ đến cho lời ước hẹn. Mười năm hay lâu hơn nữa quan tâm mà làm gì, khi trước mắt họ bình minh đang lên, khi họ đang có nhau... Xung quanh dường như xào xạc trong gió, lời thì thầm của trái tim.
Nguồn: YXINE
Nơi một góc đồi cao nhìn xuống khi cuối đêm về sáng, Tokyo mênh mông chìm trong sương sớm, bàng bạc trải dài tới chân trời như bao con sóng bạc đầu lênh đênh vỗ trên đại dương. Rồi những tia nắng ấm áp đầu ngày xuất hiện, thành phố nhộn nhịp bước ra từ trong màn sương hư ảo. Một ngày mới bắt đầu.
***
Tôi là Seiji, mười lăm tuổi. Tôi yêu âm nhạc. Bạn có thấy những nghệ sĩ chơi vĩ cầm chưa ? Họ đứng thong dong, đầu nghiêng nhẹ tì vào đàn, mắt nhìn ra mông lung phía chân trời hay nhè nhẹ khép hờ. Và tiếng vĩ cầm dìu dặt vang lên, lúc trầm khi bổng, réo rắt như gió, biến ảo như nước, quấn quít, miên trường. Cây đàn vĩ cầm nhỏ nhắn, thanh mảnh mà quyến rũ xao động hồn người. Tôi mơ ước sẽ trở thành thợ đóng đàn vĩ cầm. Khi ấy tôi có thể khám phá những huyền hoặc của tiếng đàn và khiến cho âm điệu phát ra bay bổng diệu kỳ hơn. Nhất định tôi sẽ trở thành một nghệ nhân đóng đàn vĩ cầm.
Một sáng tôi vào trường. Trong khuôn viên, bên hông sân bóng chày có một băng ghế dài rợp mát bóng cây. Ai đó để lại một quyển sách bìa nâu. Tôi cầm lên và đọc. Thì ra quyển sách là của cô bé bỏ quên. Bên trong còn một bản nhạc dịch, chắc là của em, cung từ ngộ nghĩnh và dễ thương quá. Gọi là cô bé không biết có quá lời không nhưng tôi thấy vóc dáng của em thật nhỏ nhắn, xinh tươi pha chút ương bướng trẻ con khi tôi trêu chọc. Tôi vẫn gặp em ở thư viện trung tâm. Nhiều lần tôi lặng lẽ ngắm em, ngồi cạnh em nhưng dường như em không hay biết, bởi khi ấy thế giới chung quanh em chỉ những chồng sách cao cao. Có lẽ từ khi gặp em mà tôi đã tìm đọc rất nhiều sách, chỉ để tên mình nằm trước tên em trong những tấm thẻ ghi tên độc giả ấy…
Em thật quyến luyến với cửa hiệu của ông tôi. Mấy hôm nay ông bận nên tạm đóng cửa, vậy mà em vẫn hoài tìm đến. Em thích pho tượng mèo Baron mà ông yêu quý. Đôi mắt pho tượng lấp lánh khi ánh sáng đổi thay, dáng vẻ đĩnh đạc của một quý tộc phương tây… Thế rồi, tôi đàn cho em nghe và em hát bài hát bỏ quên hôm trước. “Country road, take me home…” Tối nay em thật lung linh, như sao Hôm đầu đêm.
Bố mẹ rồi cũng đồng ý cho tôi sang Cremona, thử học việc hai tháng. Nếu tôi không đủ khả năng chạm vào thế giới tài hoa của những nghệ nhân đóng đàn vĩ cầm, tôi sẽ phải quay về trở lại trường phổ thông. Tôi cũng không biết tại sao em là người đầu tiên tôi muốn báo tin này. Có lẽ tôi muốn chia sẻ buồn vui cùng em. Tôi muốn em biết được ước vọng của tôi đã có thể thành hiện thực. Tôi sẽ cố gắng tận lực đặt những viên gạch đầu tiên cho mơ ước của mình.
Cầu vồng lấp lánh phía chân trời. Vài ngày nữa là tôi sẽ ra đi. Tôi sẽ xa em trong bao lâu ? Chỉ hai tháng hay những mười năm đến khi tôi thành nghề…
***
Tôi là Shizuku, mười bốn tuổi. Sáng nay trời nắng vàng tươi, một chiếc khinh khí cầu bay ngang qua vòm trời trong xanh báo hiệu một ngày trọng đại. Những ngày như hôm nay quả thực dễ chịu, những ngày hè về. Được nghỉ học, tôi có thật nhiều thời gian để đến thư viện mượn và đọc sách. Bạn biết không, nhiều khi tôi cũng chẳng biết mình thực sự thích gì nữa nhưng chắc chắn một điều là tôi yêu sách. Tôi thích cái cảm giác mềm mại trên đầu ngón tay khi lật nhẹ từng trang sách để bước vào thế giới bao la huyền dịu ẩn chứa. Tôi thường thích vào thư viện, đứng lặng lẽ trước những kệ sách cao, dài. Thấy lòng lâng lâng phấn khích trước cơ man hàng hàng tựa sách vẫy chào vào bao cuộc phiêu lưu kỳ thú. Thường khi nào cũng vậy, chẳng thể cầm lòng, tôi chọn tất cả những tựa hay hay, gom thành một chồng, quyết về đọc hết.
Yuko là bạn thân của tôi. Chúng tôi hẹn nhau tại trường. Bạn ấy đồng ý xem thử bản dịch bài hát “Take me home country road” của tôi. Bài hát tưởng vọng về bao dặm đường miền tây Virgina xa xôi, về những hoài niệm quê nhà. Nhưng tôi thích chuyển những giai điệu ấy vào sự gần gũi của khu tây Tokyo yêu dấu, nơi căn nhà tôi nằm trên con đường bê tông thân thuộc, vào bản dịch phóng tác thứ hai của mình hơn là giữ lại những khuôn mẫu ước lệ trong bản một. Yuko hôm nay kỳ lạ quá, tự nhiên vùng chạy khi thấy cậu bạn cùng lớp Sugimura ngước nhìn. Đi mãi một đoạn xa, tôi mới thấy má bạn ấy bớt ửng hồng.
Bố tôi làm việc tại thư viện trung tâm. Trên đường đem cơm trưa cho bố, tôi tình cờ gặp một chú mèo mập tròn tự mình làm một cuộc dạo chơi bằng tàu điện ngầm. Nó dẫn tôi đến một nơi thật lạ, nằm bí ẩn sau những đường dốc quanh co, những bậc thang khuất dưới bóng râm, những con hẻm dài vắng vẻ và những khúc đường nhỏ nhiều cỏ hoa và đôi hàng cây lấp ló. Một cửa hiệu đồ thủ công cổ xưa, ẩn giấu những vật huyền diệu như trong cổ tích. Ông lão chủ hiệu thật hiền lành và tốt bụng. Bất ngờ tôi gặp lại anh chàng đáng ghét sáng nay đã nhặt quyển sách tôi bỏ quên khi sáng, tại trường.
Mấy hôm nay cửa hàng của ông đóng im lìm. Tôi ngồi nói chuyện bâng quơ với chú mèo Moon thì anh đến. Anh mời tôi vào xem bức tượng Baron mà tôi rất thích. Chiều buông xuống chầm chậm. Tiếng vĩ cầm của anh rộn ràng những giai điệu quen thuộc: Country road, take me home… Tôi đã xem những cây đàn anh làm. Anh đang cố thuyết phục cha mẹ cho sang Ý học, tại thành phố cổ Cremona danh tiếng với bao huyền thoại về đàn vĩ cầm. Còn tôi, tôi đam mê gì nhỉ ? Sau này tôi sẽ làm gì ? Sao tôi thấy mình nhỏ bé quá. Tôi còn trẻ con lắm ư ?
Thật bất ngờ khi thấy anh trước cửa lớp tôi sáng nay. Hoài bão của anh rồi sẽ thành hiện thực. Nhìn quyết tâm sáng lên trong mắt anh, tôi tin anh sẽ thành công. Có lúc tôi đã mong được cùng anh vào trường trung học. Bên anh, tôi thấy có gì xao động trong hồn. Tôi đã khác đi rồi chăng ? Nhưng sao tôi cảm thấy ấm áp và mạnh mẽ hơn cạnh anh, dù tôi chưa biết phải làm gì. Có điều gì lạ lẫm vừa len vào trong tim tôi. Anh bảo tại nơi xa xăm ấy, anh sẽ hát bài hát của tôi và nỗ lực làm việc.
Và thế anh ra đi. Trong thời gian anh thử học việc tại Ý, tôi cũng sẽ phải thực hiện thử thách của mình. Tôi muốn làm điều gì đó cùng anh. Tôi cũng không muốn lùi chậm lại khi anh tiến về phía trước. Tôi muốn chúng tôi luôn nỗ lực cùng nhau.
***
Vào cuối cấp hai, ngưỡng cửa của sự trưởng thành, những tình cảm mới dường như chớm nở, những ước vọng tương lai dường như định hình. Tuổi mười bốn, mười lăm long lanh nhiều những ước mơ, những hoài bão khơi nguồn. Nhưng những khát vọng này cần được gọt dũa qua năm tháng, phấn đấu học tập và trải nghiệm trong cuộc sống. Quyển tiểu thuyết mà Shizuku viết quên ăn quên ngủ đã kết thúc tại trang cuối cùng. Như viên đá beryl thô ráp, rồi sẽ trở nên lóng lánh qua mài giũa, Shizuku và Seiji cũng đang tự hình thành và phát tiết chất ngọc trong mình, qua nỗ lực và đam mê.
Nhiều người từng than phiền rằng phim của Studio Ghibli quá tập trung thể hiện nét đẹp của miền đồng quê mà quên lãng thành thị. Whisper of The Heart chính là minh chứng nét đẹp của ngoại ô Tokyo bận rộn và tấp nập không hề kém sự tao mặc của chốn đồng quê. Chất đô thị trong Whisper of the Heart gắn chặt với tính lãng mạn chớm nở của tuổi mười lăm dịu dàng trong sáng. Cung nắng bậc thềm cầu thang dài từ đồi thoai thoải dốc xuống đường đến thư viện. Mây chầm chậm bay qua bầu trời trong xanh. Gió thoảng lao xao rung rinh cây lá ven đường báo hiệu hè đến. Những tiếng ve inh ỏi cùng sự tĩnh lặng của ngoại ô thành phố. Những hình ảnh đô thị bận rộn nhưng không ồn ào náo nhiệt, không vội vã xồ bồ đầy những lo toan thường nhật.
Những người đã đi qua lứa tuổi của Shizuku và Seiji, nếu đôi lần nhìn lại khoảng thời gian êm đẹp đó, nhất những ai đang sống ở những đô thị lớn hẳn ít nhiều tìm thấy vài hoài niệm trong phim. Những buổi chiều đi thả diều, bắt dế hay nằm thảnh thơi trên cỏ nhìn mây trôi. Những lúc thấy xao động trong hồn khi mặt trời mọc, những khi buồn nhen nhóm lúc hoàng hôn buông. Rồi những tình cảm đầu đời, những rung động với bạn bè khác giới. Sự khó khăn và quyến rũ trước thế giới người lớn ở phía trước…
Trời Tokyo cuối đêm về sáng se se lạnh, Seiji đứng đợi cô bé tự bao giờ. Những vòng bánh xe quay vội. Những trái tim thơ ngây có cùng hoà nhịp sao trùng hợp đến lạ lùng. Khi người ta còn mơ ước và hy vọng thì mọi phép lạ vẫn xảy ra, hiển nhiên như mặt trời le lói báo ngày mới, một ngày dài sẽ đến cho lời ước hẹn. Mười năm hay lâu hơn nữa quan tâm mà làm gì, khi trước mắt họ bình minh đang lên, khi họ đang có nhau... Xung quanh dường như xào xạc trong gió, lời thì thầm của trái tim.
Nguồn: YXINE
0 comments:
Post a Comment