Người ta chỉ xếp hạc giấy để trưng, để ngắm, để tặng. Có ai lại ngồi cẩn thận gỡ một con hạc giấy, nhỉ?! Nếu không thích thì cứ vò nát là xong …
Một người bạn đã dạy tôi cách gấp hạc rất nhanh và đẹp. Thẳng nếp và sắc cạnh, thân con hạc ít đường miết và do vậy, nhìn rất mát mắt.
Gấp hạc cũng như vun vén một tình cảm. Bạn luôn muốn nhẹ nhàng, luôn muốn nâng niu, luôn muốn biến nó thành một thực thể thập toàn thập mỹ. Một con hạc đẹp không tì vết, bạn ngắm mãi không chán. Với một con hạc trót gấp sót gấp sai, mỏ hỏng đuôi cong, bạn sẽ gấp một con khác, rồi nhiều con khác cho đến khi hài lòng mới ngưng. Có nhiều người rất chăm chỉ gấp hạc và chẳng bao giờ nản lòng, luôn đòi hỏi phải gấp kì được con hạc đẹp nhất. Tôi thán phục họ, những người không mỏi mệt đi tìm tình yêu tròn trĩnh đích thực cho mình.
Tháo hạc là gỡ bỏ một tình cảm. Dù đẹp hay xấu, thì tháo sinh vật giấy tí xiu ấy cũng khiến bạn lúng túng lúc khởi đầu. Xoay đuôi, xoay cổ, phải bung nếp nào ra đầu tiên để tờ giấy không rách toạc? Phải bung nếp lòng nào đầu tiên và như thế nào để tình yêu cũ không làm tâm hồn bạn rách toạc hay trở nên quá nhàu nhĩ? Khi con hạc trở lại trạng thái một tờ giấy, thì dù có miết lấy miết để bằng bàn ủi 100 độ, nó cũng chẳng thể phẳng phiu như trước. Mảnh giấy từng là một con hạc đẹp, dù gấp khéo và gỡ khéo thế nào thì vẫn có vết nhăn. Bạn sẽ có thể hoàn toàn phủi sạch những chuyện xưa cũ? Tôi không nghĩ thế. Kỷ niệm rất hiếu động, nó nấp đâu đấy và thi thoảng chạy ra hù một cái làm bạn giật mình, rồi nó lại lẩn mất.
Sẽ có người vẫn giữ lại những con hạc không như ý, không tháo ra, rồi gấp một con khác. Nhưng lẫn lộn trong đống hạc, họ khó phân biệt được đâu là con đẹp nhất để ngắm, để chăm sóc. Hoặc trong một phạm vi hũ thủy tinh hẹp mà quá nhiều hạc thì chúng sẽ cựa vào làm tấy nhau. Còn tôi, tôi sẽ giữ cho mình một con hạc đẹp và một vài (hoặc có thể là khá nhiều) tờ giấy nhăn nhó.
- Sưu tầm -
0 comments:
Post a Comment