Monday, December 30, 2013

Tuổi thơ của người khác

Hồi nhỏ nhà tui ở ngay chợ huyện. 4 tuổi, việc tui làm xiềng nhứt là đếm tiền phụ cho nhà hàng xóm. Nhà đó hồi đó bán tạp hoá, đổ tiền thành từng đống ngồi xếp muốn lọi tay luôn. 

Sau khi đếm tiền xong, sở thích của tui là qua nhà bán đinh vít nghe cát xét bật bài Còn thương rau đắng mọc sau hè. Không hiểu sao hồi nhỏ tui rất ghiền bài này dù chả hiểu tại sao mẹ kiu cậu tới gần biểu cậu ngồi xong mẹ nhổ tóc sâu hai chị em tóc bạc như nhau. Bởi vì trong gia đình tui chỉ có con nít nhổ tóc cho người lớn chớ ít khi nào mẹ nhổ tóc sâu cho cậu lắm với lại tui cũng không có cậu nữa. Sau đó tui sẽ nghe tiếp qua bài đời tui cô đơn nên yêu ai cũng cô đơn, và rồi thì là chuyện tình người con gái tên Thy.

Sau khi đi lang thang đếm tiền, nghe nhạc chùa, tui sẽ lết zìa nhà. Ông nội tui dòm thấy tui bèn nói: Hôm nay thằng I rắc nó đánh thằng Cô Oét đấy con ạ! Tui đã thấy hơi bàng hoàng dù tui không biết hai thằng đó là hai thằng ôn nào hết. 

Sau đó tui đi vô cho má tui quánh chốt sổ ngày, tự nguyện, lúc thì dơ đồ lúc thì trốn ngủ trưa lúc thì nói trổng lúc thì do hát tầm bậy ai đi ngang qua cầu Bông rớt xuống sông ướt cái quần ni lông… Hồi đó tui thấy má tui luôn có lý do gì đó để phạt tui nên tui cũng quen rồi. 

Tuổi thơ thần tiên đó không kéo dài bao lăm. Má tui bắt chước Mạnh Mẫu tống cổ tui lên ở nhà bác cho gần với giấy mực sách bút chứ không được đếm tiền với hát tào lao nữa. Đó là một âm mưu thâm độc. Tui buồn quá đành phải học chữ giải sầu, đúng như kế hoạch của địch. Thật khổ tâm. Giá như ngày đó tui kiên quyết không học hành gì ráo, có lẽ giờ đã khoẻ biết mấy. 

Năm 4 tuổi, đời tui giản dị làm sao. Tui chỉ muốn có một tiệm bán đinh và một cái máy cát xét bật băng “xin sống lại tình yêu đơn sơ, rong chơi những ngày đầu chừa ba dzá miếng dừa đường mòn xưa…”

Gặp lại


Rồi một ngày ta sẽ gặp lại nhau
Tíu tít hỏi chuyện gia đình, con cái
Ôn lại ước mơ khi đầu còn xanh mái
Và chúc mừng những dự định tương lai

Nhưng ta không nhắc khoảnh khắc đã chia hai
Không ôn lại hẹn hò thời xa vắng
Không gợi lại biết bao mùa mưa nắng
Ta đã từng và sẽ ngỡ song đôi

Vẫn nụ cười xưa còn đó ở trên môi
Những cái nắm tay e dè không dám bắt
Vẫn thấy kỷ niệm đầy trong hai đôi mắt
Nhưng vội nhìn sang hàng cây ở bên đường

Ta hỏi thăm nhau những chuyện đời thường
Và không nhắc những ngày xưa yêu dấu
Đáng lẽ ta giờ có chung con cháu
Chung một chuyện đời không phải kể thành hai…

Trần Anh Khôi

Monday, December 16, 2013

Breath into me


tôi vô tình quá tôi ơi
người thân ghẻ lạnh
đất trời không thương
một mình lầm lũi một đường
cơn mưa cũng hứng
chẳng nhường đất khan
tôi vô tình đến dã man
hoa thơm chẳng ngửi
hoa tàn hít chơi
đôi chân để mặc rã rời
cứ đi cho nhuốm bụi đời lại đi

một hôm gió đến thầm thì
bị tôi hắt hủi
ướt mi ngẩn nhìn
một hôm đêm giả mẹ mìn
bị tôi bắt cóc đem dìm vào tôi

một hôm tim tôi nảy chồi
tôi đem cắt cụt làm mồi cho giun
một hôm tôi bỗng lạnh run
tôi lao xuống biển ngụt ngùn giá băng

tôi vô tình đến hung hăng
ném cuồng cho vỡ mặt trăng đáy hồ
tôi vô tình đến ngây ngô
nỗi đau chẳng biết nơi mô trong người

vô tình không biết khóc cười
dửng dưng hít thở
biếng lười nhớ nhung
tôi vô tình đến lung tung
ngu si cũng được
điên khùng cũng xong

một lần tôi vô tình mong
thế gian đi hết một vòng
rồi yêu

[Nguyễn Thế Hoàng Linh]


 

boulevard of broken dreams © 2008. Chaotic Soul :: Converted by Randomness