Đàn bò đang ăn cỏ. Có một con thốt nhiên đứng lên bằng hai chân sau, hai chân trước dựa vào một hòn đá, kêu gọi cả đàn:
- Mấy anh biết không, tôi đã từng thấy một anh trâu, chỉ lớn hơn mình chút đỉnh, mà có thể húc chết cả con cọp, đuổi cả đàn sói phải chạy cong đuôi. Tôi cũng thấy qua, những con người, gầy yếu, nhỏ bé hơn mình nhiều, mà có thể giăng lưới bắt được voi, xẻ thịt để ăn, vì họ biết dùng hai chân trước để ném đá, ném cây. Tuy mình không mạnh bằng trâu; tay mình không khéo như tay người... nhưng tôi nghĩ, nếu mình biết hợp quần lại với nhau, tất cả đồng loạt bảo vệ trẻ thơ và phụ nữ, nhất quyết chống chọi tới cùng... thì mấy con sói làm sao có thể bắt giết mình tùy thích được?
Đám bò trẻ nghe có lý, một lòng nghe theo con Bò này và tôn nó lên làm thủ lãnh. Riêng đám bò già thì cứ lắc đầu quầy quậy, rồi cụp đuôi, nguẩy đít đi mất.
Hôm sau, bầy sói lại mon men đến gần đàn bò. Con Bò "tân thủ lãnh" bèn gục đầu, hạ hai chân trước, "xuống tấn", sừng non chổng lên, hướng về bầy sói. Rồi nó gầm lên, kêu gọi những con bò khác đến hỗ trợ.
Đàn bò non xếp hàng ngang, hạ thấp đầu, giương thẳng sừng, tiến về bầy sói...
Chợt đâu khói bụi mù trời, tiếng rú thất thanh, tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng bò cái, bò mẹ, tiếng bò nhi đồng thút thít, năn nỉ anh em, con cái hãy lo cho thân mình...
Sau khi đàn bò chạy ngang qua, trời quang đãng trở lại. Giữa cánh đồng bao la, chi còn trơ vơ lại con Bò biết đứng bằng hai chân, một mình đối mặt với bầy sói.
Mặc dù hết sức kiên cường chống chọi, không hề sợ hãi hoặc nao núng. Lúc húc bên phải, khi thì húc bên trái, và còn tung gót đá hậu đằng sau... Nhưng rồi sức cùng lực kiệt, kết cuộc, con Bò bị bầy sói phanh thây xẻ thịt. Chết rồi mà hai mắt còn trợn trắng.
Ở đằng xa, mấy con bò già thấy thế, liền hếch mặt, ưỡn ngực, dõng dạc lên giọng với đàn bò:
- Chúng bay thấy chưa, không có tụi tao khuyên can, không nhờ tụi tao vẽ đường cho chạy... thì bây giờ bay cũng chết banh xác như nó rồi...
Cả đàn nghe thế, tiu nghỉu cúi gầm mặt bước đi. Vài con lén ngoái lại nhìn xác thủ lãnh mình.
Có người đứng trên núi, thấy cảnh trên, khẽ thở dài:
- Bò mà. Chỉ muốn ăn cỏ thôi. Kêu gọi làm gì. Thay đổi thế nào được. Có phải người đâu!
Hoàng hôn xuống; nắng chiều hắt lên bãi cỏ khô.
Thoáng thấy long lanh những giọt nước mắt.
- Mấy anh biết không, tôi đã từng thấy một anh trâu, chỉ lớn hơn mình chút đỉnh, mà có thể húc chết cả con cọp, đuổi cả đàn sói phải chạy cong đuôi. Tôi cũng thấy qua, những con người, gầy yếu, nhỏ bé hơn mình nhiều, mà có thể giăng lưới bắt được voi, xẻ thịt để ăn, vì họ biết dùng hai chân trước để ném đá, ném cây. Tuy mình không mạnh bằng trâu; tay mình không khéo như tay người... nhưng tôi nghĩ, nếu mình biết hợp quần lại với nhau, tất cả đồng loạt bảo vệ trẻ thơ và phụ nữ, nhất quyết chống chọi tới cùng... thì mấy con sói làm sao có thể bắt giết mình tùy thích được?
Đám bò trẻ nghe có lý, một lòng nghe theo con Bò này và tôn nó lên làm thủ lãnh. Riêng đám bò già thì cứ lắc đầu quầy quậy, rồi cụp đuôi, nguẩy đít đi mất.
Hôm sau, bầy sói lại mon men đến gần đàn bò. Con Bò "tân thủ lãnh" bèn gục đầu, hạ hai chân trước, "xuống tấn", sừng non chổng lên, hướng về bầy sói. Rồi nó gầm lên, kêu gọi những con bò khác đến hỗ trợ.
Đàn bò non xếp hàng ngang, hạ thấp đầu, giương thẳng sừng, tiến về bầy sói...
Chợt đâu khói bụi mù trời, tiếng rú thất thanh, tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng bò cái, bò mẹ, tiếng bò nhi đồng thút thít, năn nỉ anh em, con cái hãy lo cho thân mình...
Sau khi đàn bò chạy ngang qua, trời quang đãng trở lại. Giữa cánh đồng bao la, chi còn trơ vơ lại con Bò biết đứng bằng hai chân, một mình đối mặt với bầy sói.
Mặc dù hết sức kiên cường chống chọi, không hề sợ hãi hoặc nao núng. Lúc húc bên phải, khi thì húc bên trái, và còn tung gót đá hậu đằng sau... Nhưng rồi sức cùng lực kiệt, kết cuộc, con Bò bị bầy sói phanh thây xẻ thịt. Chết rồi mà hai mắt còn trợn trắng.
Ở đằng xa, mấy con bò già thấy thế, liền hếch mặt, ưỡn ngực, dõng dạc lên giọng với đàn bò:
- Chúng bay thấy chưa, không có tụi tao khuyên can, không nhờ tụi tao vẽ đường cho chạy... thì bây giờ bay cũng chết banh xác như nó rồi...
Cả đàn nghe thế, tiu nghỉu cúi gầm mặt bước đi. Vài con lén ngoái lại nhìn xác thủ lãnh mình.
Có người đứng trên núi, thấy cảnh trên, khẽ thở dài:
- Bò mà. Chỉ muốn ăn cỏ thôi. Kêu gọi làm gì. Thay đổi thế nào được. Có phải người đâu!
Hoàng hôn xuống; nắng chiều hắt lên bãi cỏ khô.
Thoáng thấy long lanh những giọt nước mắt.
0 comments:
Post a Comment