Wednesday, December 30, 2015

The persuit of happiness


Mình nhớ lúc xem The Pursuit of Happiness. Đoạn cảm động nhất không phải là lúc Chris Gardner chạy ra khỏi công ty thực tập, vỗ đôi tay mà khóc vì hạnh phúc.

Đó là lúc con trai Christopher hỏi Gardner thế này:

“Mẹ bỏ đi có phải là vì con không bố.”

Gardner - người phải đi bán máu, người phải xách hai tay vài chục cân hành lý, lang thang khắp các ga tàu, ngủ ở trong một cái toa lét công cộng, thức trông con và học bài, người chỉ còn có 21 đô 25 cent trong tài khoản với cái bụng rỗng và một đứa con trai mếu máo chờ bố - người bị vợ bỏ đi vì không kiếm nổi tiền - đã trả lời thế này:

“Con đừng bao giờ có suy nghĩ ấy một lần nữa. Mẹ bỏ đi là vì mẹ. Mẹ có hạnh phúc của mẹ. Mẹ có lựa chọn của mẹ. Con hiểu không?”

Rất có thể với nhiều người trải qua những lúc bĩ cực như thế, vợ bỏ đi trong lúc nghèo khó và cần chỗ dựa nhất - Gardner hoàn toàn có thể “nhân” một cơn ức chế mà nhồi những thứ đen tối nhất về người mẹ vào đầu Christopher. “Mẹ con tệ lắm, mẹ mày là đứa khốn nạn, mẹ mày bỏ nhà theo giai… blah blah blah” - nghe rất quen phải không.

Nhưng Gardner không làm vậy. Anh cắn răng khóc trong toa lét công cộng, đói lả đi vì vừa bán máu mà không còn tiền ăn. Anh không làm vậy.

Bao nhiêu người trong số chúng ta làm được điều đó?


Những người cũ, đi và đến với cuộc đời mỗi chúng ta đều là duyên phận cả. Có người đi đường ngắn. Có người đi chặng đường dài. Có người theo ta cả đời. Có người bỏ ta chỉ sau vài lần gặp gỡ. Nhưng mỗi người đều là thứ mà số phận gửi gắm, họ đều có mục đích nào đó, nhiều khi chỉ để dạy ta một bài học.

Có lần mình đã viết, với người cũ không bao giờ mình quay lại trách cứ. Không một lần nào. Nhiều người cho là mình giả tạo, nói dối. Thật ra cách nhìn cuộc đời của mỗi người mỗi khác, cách tiếp cận mỗi vẫn đề cũng đều dựa trên cảm tính của cá nhân.

Nhưng chẳng phải đã yêu ai, hay từng yêu ai. Con tim luôn mong người mình yêu hạnh phúc hay sao?


Chúng ta đuổi theo hạnh phúc. Nó luôn xa vời. Nhưng nó không bao giờ nằm ở đích đến. Vì đến nơi, chúng ta rồi sẽ rời đi, rồi sẽ muốn hơn. Hạnh phúc nằm trên quãng đường mà chúng ta đã đi.

Vậy nên “pursuit” - “theo đuổi” - “cái mà người ta dành thì giờ, nghị lực cho nó” - cũng có lý do cả.

From BeP

I'm going where the cold wind blows



My girl, my girl, don't lie to me
Tell me where did you sleep last night

In the pines, in the pines
Where the sun don't ever shine
I would shiver the whole night through

My girl, my girl, where will you go
I'm going where the cold wind blows

In the pines, in the pines
Where the sun don't ever shine
I would shiver the whole night through

Her husband, was a hard working man
Just about a mile from here
His head was found in a driving wheel
But his body never was found

My girl, my girl, don't lie to me
Tell me where did you sleep last night

In the pines, in the pines
Where the sun don't ever shine
I would shiver the whole night through

My girl, my girl, where will you go
I'm going where the cold wind blows

In the pines, in the pines
Where the sun don't ever shine
I would shiver the whole night through

My girl, my girl, don't lie to me
Tell me where did you sleep last night

In the pines, in the pines
Where the sun don't ever shine
I would shiver the whole night through

My girl, my girl, where will you go
I'm going where the cold wind blows

In the pines, in the pines
Where the sun don't ever shine
I would shiver the whole night through

Songwriters: HUDDIE LEDBETTER

Thursday, December 10, 2015

Cảm xúc là bản năng, khống chế cảm xúc là bản lĩnh

Bố tôi vừa mua một cái smartphone, hỏi tôi cách mở wifi, tôi nói mà ông mãi không hiểu, tôi nhắc lại ông vẫn nói là ông không biết. Lúc ấy tôi ức chế, gào lên: “Thôi, bố đừng hỏi nữa, con không biết đâu!” Không biết khi ấy bố tôi đau lòng như thế nào. Ngày nhỏ, khi tôi chưa biết thứ gì, bố tôi đã kiên nhẫn dạy tôi bước đi, dạy tôi học nói, dạy tôi ăn cơm… Giờ mỗi lần nghĩ lại đều thấy hối hận…

Cái gì cũng nói toạc ra, cái gì cũng bộc phát hết không phải là thẳng tính, mà là thiếu giáo dục.

IQ đã thấp thì không thể khiến EQ cũng thấp theo được.

Nổi giận là bản năng, khống chế cảm xúc là bản lĩnh.

Vì bố tôi không phải tỷ phú, người yêu tôi không phải đại gia, tôi không giỏi, không đẹp, không có khả năng muốn làm gì thì làm. Vậy nên phải học được cách kiềm chế bản thân, để trở thành một người bình thường không tầm thường.

Tất cả những cảm xúc không tốt, đơn giản đều đến từ kì thị, mập lên, thiếu tiên và không có người yêu.

Tính tốt là do cọ xát nhiều mà thành, tính xấu là do bị chiều mà ra. Người sửa được tính cách của bạn là người bạn yêu, người chịu được tính cách của bạn là người yêu bạn.

Nếu bạn đúng, bạn không cần phải nổi giận. Nếu bạn sai, bạn không có tư cách nổi giận.

Sai lầm lớn nhất của chúng ta chính là lưu lại tất cả những tật xấu, những cảm xúc tiêu cực nhất cho những người thân yêu nhất.

Nếu ngay cả cảm xúc của bản thân mà còn không khống chế được thì dù cho bạn cả thế giới, sớm hay muộn bạn cũng sẽ phá hủy tất cả.

Một lời hay có thể sưởi ấm cả mùa đông, một câu không hay làm rét lạnh cả tháng Sáu. Bạn sẽ không biết được một lời buột miệng lúc nóng giận của bạn có thể tổn thương người khác như thế nào, kể cả đó là những người thân thiết nhất. Càng trưởng thành càng phải học được cách bao dung, học được cách khống chế cảm xúc. Đừng để những xúc động nhất thời khiến bạn vuột mất người bạn yêu thương nhất.

Source: tumblr.cuongdc

Wednesday, November 25, 2015

Lời nhắn số x


trời cho một buổi bình minh
và cho cơn gió để mình nhớ nhau
còn thêm một chút nắng màu
vàng lên chỗ tóc đằng sau gáy người


Hà Anh Tuấn - Lời Nhắn Số 4

Friday, October 9, 2015

Lương thiện


“Một ngày nào đó con sẽ hiểu ra rằng, lương thiện còn khó hơn thông minh. Thông minh là chuyện bẩm sinh, còn lương thiện là thứ con phải chọn lựa.”

Source: wunianying.tumblr.com

Sunday, September 13, 2015

Thị phi



Thị là  phải phi là trái

Thị phi chỉ dư luận của người đời, người nói vầy người nói khác, là những gì không thật mà lại thường là những cái xấu.Trong cuộc sống chúng ta đã gọi là tiếng thị phi thì thường là những lời nói độc địa có thể làm hại đến người khác.

Có mấy loại thị phi?

1. Nói quá: Loại này thường gặp nhất, cùng với tư tưởng “không có lửa làm sao có khói” và tinh thần “tam sao thất bản” nên sau vài lần truyền miệng cho nhau thì “sự thật” trở nên vô cùng to lớn và nguy hiểm. Ví dụ: người A thấy cô Y về nhà lúc 11h đêm, gặp người B nói: “Dạo này con Y hay đi đâu về khuya lắm, có hôm 1 giờ sáng mới mò về.” Xong người B gặp người C nói: “Con Y giờ ăn chơi nhậu nhẹt dữ quá, khuya lơ khuya lắc mới về nhà.” Người C lại nói với người D: “Con Y hư hỏng thật rồi, bỏ nhà đi mấy hôm mới về đấy!”…(truyện dài kỳ, thôi không kể nữa)

2. Đặt điều nói xấu: Loại này ít hơn, nhưng cũng ác hơn! Thường là họ ghen tức một điểm gì đó ở đối tượng nên tìm cách bôi nhọ cho thỏa lòng, họ sẽ đặt ra một số “giả thuyết” và suốt ngày nói về nó kiểu: “Không làm gì bất chính làm sao giàu thế được” hay “Nhìn nó xinh vậy chứ ai biết nó che dấu chuyện gì, hôm nọ tôi thấy #$%^!…”

3. Châm chích quá khứ của người khác: Loại này là ác nhất. Họ nói những chuyện có thật, nhưng đó là những lỗi lầm của đối tượng trong quá khứ. Chuyện đã qua rồi nhưng họ cứ nhai đi nhai lại, hiện tại người ta đã thay đổi nhưng với họ thì người đó vẫn xấu xa và họ muốn cả thế giới biết điều đó. Có vẻ như người khác tốt lên thì họ không cam tâm vậy.

Như 3 loại tôi vừa kể trên là những loại thị phi từ những kẻ vô tri cho đến kẻ xấu, có thể còn một số loại khác nữa.

Làm sao để bình tâm với thị phi?

1. Tuyệt đối đừng tranh cãi, thanh minh với những người cố tình đặt điều nói xấu bạn, điều đó chỉ tạo thêm hứng thú cho họ mà thôi. Càng nói nhiều sẽ càng xuất hiện nhiều điểm sai lầm để cho họ phanh phui, mổ xẻ. Hơn nữa những người ngoài cuộc cũng sẽ bắt đầu nghi ngờ bạn.

2. Im lặng, phớt lờ: đây là giải pháp được khá nhiều người lựa chọn, và nó cũng hữu hiệu trong khá nhiều trường hợp, nhưng không phải là giải pháp ổn thỏa và lâu dài. Hãy tưởng tượng giống như bạn mặc áo mưa và đi trong mưa vậy, dù áo mưa có tốt cỡ nào nhưng nếu bạn đi lâu, thật lâu trong mưa thì vẫn lạnh và ướt. Im lặng và nhẫn nhịn với những cơn mưa nhỏ thôi.

3. Giải pháp hữu hiệu nhất nhưng cũng khó khăn nhất là thông cảm: đây cũng giống như việc mua một cái áo mưa và mua một cái nhà để che mưa vậy, nhưng nếu bạn mua được cái nhà thì sẽ không còn sợ mưa gió nữa, lúc đó bạn có thể thoải mái ngồi ngắm mưa. Khi có người công kích, nói xấu bạn, trước hết hãy dành thời gian nhìn lại bản thân mình theo những gì người đó nói, có bao nhiêu phần trăm là đúng. Đừng tức giận, bỏ quên người nói đó đi và tập trung tìm hiểu bản thân bạn, như vậy vừa lợi vừa không tức giận. Bước tiếp theo là thông cảm cho người nói xấu mình: tại sao họ phải làm điều đó? Họ tức giận như thế nào, họ được giáo dục ra sao? Nói vậy thì có lợi, có hại gì cho họ…. Lúc này bạn hoàn toàn đi suy nghĩ cho người kia mà quên luôn họ đang nói xấu bạn. Khi hoàn thành bước này, bạn lại thấy thương, thấy tội nghiệp cho họ, chỉ vậy thôi.

4. Dùng biện pháp mạnh khi cần: Cuộc đời không phải thiên đường nên vẫn còn nhiều kẻ ác. Vâng, ác chứ không phải xấu bình thường nữa. Nghĩa là khi bạn đã phớt lờ, lặng im, thông cảm mà họ vẫn cứ làm tới, làm hoài. Có thể họ bị sai khiến hay là nguyên nhân nào khác nhưng họ không chịu buông tha bạn mà vẫn tiếp tục đặt điều nói xấu, bôi nhọ danh dự bạn thì tốt nhất là bạn lẳng lặng thu thập chứng cứ và kiện ra tòa. Xin nhớ nguyên tắc đầu tiên là đừng tranh cãi với họ làm chi vô ích nhé. Hy vọng bạn không bao giờ phải dùng đến bước này.

Theo Phật giáo, khẩu nghiệp là một trong những nghiệp nặng nề nhất mà một người có thể tạo ra. Vết thương bạn gây ra trên thân thể người khác còn có ngày lành, còn vết thương gây ra do lời nói thì chẳng biết khi nào mới lành lặn được. Hãy cẩn trọng với lời nói của mình, đừng gây ra thị phi vì vô ý thức, cũng đừng nên vì một ai đó đã gây ra lỗi lầm trong quá khứ mà dùng lời lẽ nặng nề để hành hạ họ, như Oscar Wilde có nói:

“Every saint has a past, every sinner has a future.”


Friday, July 31, 2015

Quote vặt 04


Sai lầm của nhiều người dùng facebook là gì. Đó là, bạn coi nó như một cuốn nhật ký (hoặc là tiểu thuyết) về bản thân, nhưng trong mắt mọi người, nó chỉ giống một tờ báo lá cải hằng ngày. Bạn nghĩ những status của mình là headline, nhưng thật ra mọi người chỉ xem nó là tin vắn. Bạn thấy mọi người like và comment thì nghĩ là họ yêu mến bạn, nhưng thật ra là họ đang cảm ơn bạn vì bạn đã viết ra cái gì đó (hay ho) cho họ đọc.

Đã bao giờ bạn đọc lại những status cũ và cảm thấy buồn nôn vì một cái tôi (đã từng) quá phô trương của mình chưa? Giấu mình trong thế giới thật, nhưng lại lên diễn một vở kịch mua vui miễn phí cho người khác trong thế giới ảo…

Thật hài hước…

Source: wunianying.tumblr.com

Monday, July 6, 2015

Rêu xanh...



Tôi không bao giờ “thắc mắc” về ý đồ của người đến với tôi hay người bỏ tôi mà đi cho dù họ đi hay đến. Đến thì vui, đi thì buồn. Tôi chẳng hề một thoáng nghi ngờ về tình cảm của người đi kẻ đến. Tôi cũng không oán giận ai. Tôi thanh thản với sự cô đơn của mình.

Trịnh Công Sơn.

Tuesday, June 2, 2015

I refuse being ugly your way


Tuesday, May 26, 2015

Learning more than one language at the same time


“Is it possible to learn more than one language at the same time, and if so, how should I go about doing it?”  Well, the answer is yes, it is possible to learn more than one language at the same time.  But, before I give tips and guidance on doing this, I want to share a few of my thoughts on this interesting topic.

Until recently, I never felt the need to learn more than one language at a time. Now that I think about it, my strict “one language only” approach was mainly for three reasons: (1) I was never in a hurry to learn languages; (2) once I chose a language, I was so involved in the learning process that I had no desire to deal with others; and (3) learning only one language at a time gave me the opportunity to polish the ones I previously learned.  Now, I’ll discuss these factors in detail.

1. Haste is your enemy

The modern world is obsessed with a “here-and-now” compulsion which is particularly harmful to language learning. It is no wonder that in Italian, as well as in many other languages, a long series of proverbs exist on the pernicious effects that haste has on our lives.  For example, “Haste is a bad counsellor,” “Slow and steady wins the race,” and so on. The first six months of the learning process are the most delicate, and one needs to focus on a given language daily and dedicate to it quality work. Time is a luxury that modern men lack, so if you split it between two, three, or even four different activities, the quality of your learning will suffer.  Therefore, I personally recommend learning one language at a time.

2. Building a language core

The language learning process  involves the use and memorization of words, structures, and sounds; however, emotions, colours, images, and memories are also involved and contribute to what I call a “language core.”  Acquiring this language core is extremely important if one wants to keep the language alive in their head, even long after not having used it.  Moreover, it takes time to build a language core, so attempting to speed through the learning process with multiple languages can cause language cores to overlap, or simply prevent even one from forming.

3. Optimizing your time

Picking up a new language doesn't prevent one from keeping and even refining the ones he previously learned and are obviously at a higher level. The trick is having good time management skills.  By trial and error, you want to find a sustainable schedule to learn languages.

The two students’ race

In order to better illustrate what I mean by “managing one’s time,” here’s a story I call “The Two Students’ Race.” Two students (both Italian) decide to compete for a challenging and ambitious goal: learning ten foreign languages. The judges give them a ten year “time budget,” and the rest is up to them.

Student A decides that he will pick up two languages every two years.  He starts by learning English and Spanish. At the end of the two years, he picks up French and German. While learning French and German, he enjoys conversing with native speakers in both English and Spanish, languages he now speaks with a certain level of fluency. He also loves reading books. By the end of the fourth year, he is relatively fluent in German and French, so he starts learning Portuguese and Swedish. At the same time, he moves to Paris where he gets the chance to use the four languages he learned and continue to actively learn Portuguese and Swedish. At the beginning of the sixth year, he decides to learn Mandarin and Romanian. Two years later, he finally picks up Japanese and Dutch. Then ten years later, when time is up, he speaks English, Spanish, French, and German fluently; Portuguese, Swedish, Mandarin and Romanian well; and Japanese and Dutch decently. He has weak languages, but he reached the admirable goal of building a core in more than five languages.  Moreover, he will never forget these five languages.  He could get rusty in them, but they will quickly come back to him.

Student B goes for the same languages, but opts for a completely different strategy—he starts learning the ten languages all at the same time. Over the years, he lacks the consistency and patience to hold onto all the languages he is learning. Sometimes he learns five, sometimes six or seven, but never ten per day. He might have brought some languages to a good level, but for the most part, his languages are at a basic level. He confuses languages such as Italian and Spanish, and Dutch and German. Many of his languages are destined to regress to a very basic level because the student did not build a linguistic core for any language.

Now, the example is a bit extreme, but it gives you the general idea. People delude themselves into thinking that doing multiple things at the same time will accelerate the learning process when, in fact, it damages the learning process. Remember the story of the tortoise and the hare?  Well, be the tortoise.  Patience and aiming for a long-term goal will bring you success.

Tips and guidance for learning multiple languages at the same time

For the last 20 years, I was similar to Student A in that I picked up a new language every two years while refining the ones I knew.  Now, I learn two languages every two years, while refining the ones I know.  So, although I suggest learning one language at a time, if you decide to take on this “multi-language challenge,” make sure you have the following:

–  A fair amount of time to dedicate to language learning
–  Willpower
–  Some experience in language learning
–  Good time management skills

Guidelines

If you decide to take on this “multi-language challenge,” here are some useful tips.

1) Choose a maximum of TWO languages at any given time. Three languages is excessive and will impair whatever language core you’re trying to build.

2) Choose two languages that are distinct from each other. Languages that are similar can overlap by way of words, grammar, emotions, memories, and other factors, thereby causing confusion.  Therefore, learning Spanish AND Italian, Dutch AND German, or Portuguese AND Romanian at the same time is not a good idea.

3) Try to choose an “easy” language and a relatively “difficult” one (I explain this concept both in English and Spanish on YouTube)

4) If you choose two languages that are at fairly opposite ends of the complexity scale, give the difficult language 70-80% of your budgeted time, and give the “easy” one 20-30% of your budgeted time.

5) Study both languages every day.

Conclusion

Be the tortoise.  Language learning is a slow marathon that takes time, quality work, and patience. Every language is an adventure. I usually suggest learning one thing at a time, but there are no set rules. If you decide to embark on multiple adventures, contemplate the conditions you will face. If you think you can make it, keep in mind the above-mentioned five tips.  And good luck!

This article was conceived and written by Luca Lampariello


Ich lerne Englisch und Deutsch.

Feed your mind with as many commonly used phrases, expressions, idioms and other bits and pieces of the language as possible. The trouble with speaking to somebody is that you have to produce a lot of sentences quite fast. Language learners are often overwhelmed with this complex task. 'Consuming' dialogues is not as difficult as 'producing' a dialogue. So, get your hands on films, movies, audio books, theatre plays, etc. and delve into them. Enjoy this 'input' phase and take hope from the fact that the quantity of your 'input' directly correlates to the quality of the output you will be able to produce.
I learn two languages at the same time and I have no problem about it. It's even better.
I have been learning many languages at the same time and I find it ok. I started learning English when I was 32, from scratch, about 6 years ago I go on with French, then with German (I studied these languages as a pupil), and in the last with Italian, two years ago. I think the most important is to learn vocabulary, I have many words lists that I read in the tram, every morning, on my way to work, then I listen news on TV on a regular basis. Deutsche welle is very good for German of any level, I adore especially a programm about traveling. Routine is very important also and of course the pleasure of learning. And yes, you can learn all you want, no matter the age.

Tuesday, April 7, 2015

Cuộc săn Cừu hoang



1:Picnic Chiều Thứ Tư

Added on Sunday, May 11, 2014 1:44:46 PM
Tôi bị mắc kẹt trong một tình huống tuyệt vọng kỳ quặc. Hàng tháng trời tôi sa lầy, không tài nào tìm nổi một hướng đi mới cho mình. Vạn vật đều vận động, riêng mình tôi vẫn đứng yên. Vào mùa thu, mọi thứ đều nhuốm màu tàn úa, trong chốc lát màu sắc bỗng nhạt phai trước mắt tôi. Ánh mặt trời, mùi hương cỏ, những tiếng tí tách dù là nhỏ nhất của làn mưa, mọi thứ đều khiến tôi không sao yên ổn.

2:Mười Sáu Bước

Added on Friday, May 16, 2014 7:57:54 AM
Tôi đứng dậy, xay cà phê đủ pha hai cốc. Xay xong rồi tôi mới nhận ra mình thèm trà đá chứ không phải cà phê. Thế đấy, tôi luôn nhận thức được mọi việc khi sự đã rồi.

3:Chiếc Váy Ngủ

Added on Friday, May 16, 2014 8:41:34 AM
Mọi thứ như thể tôi sinh ra đã cô độc rồi, cô độc suốt quãng đời, và sẽ tiếp tục cô độc mãi.

4:Dương Vật Cá Voi Và Người Đàn Bà Làm Ba Nghề

Added on Friday, May 16, 2014 10:58:23 AM
“Cái lưu lại trong tâm trí anh không phải là cảnh tượng,” cô hỏi, “mà là cảm giác, đúng vậy không?”
“Đúng thế.”

Added on Friday, May 16, 2014 11:25:17 AM
“Không bao giờ kể hết chuyện về cuộc đời một ai đó, cho dù nó có tẻ nhạt đến mức nào.”

7:Trước Người Đàn Ông Lạ Mặt

Added on Wednesday, June 18, 2014 9:44:28 PM
Không dễ dàng gì khi chứng kiến hắn trở nên sa ngã từ một góc độ gần. Rốt cuộc, có lẽ đó là sự tàn phá của thời gian.

9:“Ông Chủ”

Added on Sunday, June 22, 2014 5:58:04 PM
“Kiểm soát ngành quảng cáo có nghĩa là nắm trong tay gần như toàn bộ các ngành xuất bản, truyền thanh và truyền hình. Không có một chi nhánh xuất bản hay đài truyền thanh nào lại không phụ thuộc cách này hay cách khác vào quảng cáo. Vì như thế sẽ giống như bể cá không có nước. Tại sao, vì chín mươi lăm phần trăm thông tin đến được với cậu đã được chọn lọc và trả tiền trước.”

10:Đếm Cừu

Added on Sunday, June 22, 2014 6:07:55 PM
Những gì đã qua là đã qua, những gì chưa tới thì hiển nhiên chưa tới. Nói cách khác, bị kẹp giữa “mọi thứ” đằng sau chúng ta và “số không” phía trước chúng ta, sự tồn tại của chúng ta là phù du, trong đó không hề có sự ngẫu nhiên cũng chẳng có khả năng.

11:Chiếc Limousine Và Người Lái Xe

Added on Sunday, June 22, 2014 6:38:16 PM
Tôi mơ về một con bò sữa. Một con bò khá hiền lành và nhỏ nhắn, loại trông giống như đã trải qua nhiều gian truân.

12:Nơi Vũ Trụ Của Loài Sâu

Added on Sunday, June 22, 2014 6:39:36 PM
Có những giấc mơ tượng trưng – những giấc mơ tượng trưng hóa một hiện thực nào đó. Và rồi có những hiện thực tượng trưng – những hiện thực tượng trưng hóa một giấc mơ.

Added on Sunday, June 22, 2014 6:44:36 PM
Ví dụ chúng ta có một khái niệm. Khỏi phải nói, sẽ có đôi chút ngoại lệ cho cái khái niệm đó. Vậy là, cùng với thời gian những ngoại lệ này sẽ lan ra như những vết bẩn cho tới khi cuối cùng chúng tạo nên một khái niệm riêng biệt. Từ đó lại mọc lên những ngoại lệ khác.

Added on Sunday, June 22, 2014 6:47:34 PM
Chúng ta hãy tạm gọi chủ đề ấy là “sự chống đối lẫn nhau của các ý thức hệ”. Nó chứng tỏ một cảm hứng chủ đạo nhất định, giống như con lừa khi đặt giữa hai thùng cỏ khô giống hệt nhau sẽ chết đói trong khi cố quyết định xem ăn thùng nào trước.

13:Lá Thư Thứ Nhất Của Chuột

Added on Sunday, June 22, 2014 6:54:15 PM
Dù vậy, ngoài việc trời lạnh ra, tớ vẫn ổn. Cậu thì sao? Tớ sẽ không cho cậu biết địa chỉ của tớ, nhưng đừng giận tớ làm gì. Không phải tớ đang cố giấu cậu điều gì. Tớ muốn cậu biết điều đó. Điều này, cậu biết đấy, là một vấn đề tế nhị đối với tớ. Chỉ là cái cảm giác tớ đang có này, rằng nếu tớ cho cậu biết địa chỉ, ngay lúc ấy một điều gì đó trong tớ sẽ thay đổi. Tớ không biết diễn đạt điều đó như thế nào.

14:Lá Thư Thứ Hai Của Chuột

Added on Monday, July 14, 2014 8:39:18 PM
Không có gì để làm ở đây, vì thế tớ đọc sách (tớ có đủ sách ở đây để có thể đọc trong một thập kỷ) hoặc nghe nhạc FM hoặc nghe đĩa (cũng có cả một lô đĩa ở đây). Đã mười năm rồi tớ không nghe nhiều nhạc đến thế. Điều làm tớ ngạc nhiên là, The Rolling Stones và Beach Boys vẫn còn sung lắm. Thời gian thật sự là một tấm vải lớn dài vô tận, phải không? Chúng ta quen cắt từng mảnh thời gian để vừa với mình, vì thế chúng ta thường tự đánh lừa mình rằng thời gian vừa khớp với mình, nhưng thật ra nó kéo dài mãi. Ở đây, không có gì vừa với tớ cả. Không có ai ở đây tự biến mình thành thước đo mọi thứ, ca ngợi hay lên án người khác vì kích cỡ của họ.

16:Cô Ta Uống Một Ly Salty Dog,Nói Chuyện Về Tiếng Sóng

Added on Wednesday, July 16, 2014 10:46:14 PM
Năm tháng đương nhiên đã chẳng khiến tôi khôn ngoan hơn. Tính cách có thể thay đổi, nhưng sự tầm thường thì không, như một nhà văn Nga đã nói. Người Nga biết cách dùng cách ngôn. Có lẽ họ đã dành cả mùa đông mới nghĩ ra được chúng.

Added on Wednesday, July 16, 2014 10:52:54 PM
Hoàn hảo: nhạc nền sai bét cho một cảnh sai bét.

17:Câu Chuyện Lạ Kỳ Của Người Đàn Ông Lạ Mặt

Added on Wednesday, July 16, 2014 10:57:16 PM
“Nói thành thật và nói sự thật là hai điều hoàn toàn khác nhau. Thành thật đối với sự thật như thể mũi tàu đối với đuôi tàu. Thành thật xuất hiện trước và sự thật xuất hiện sau. Sự cách biệt giữa hai điều tùy thuộc trực tiếp vào kích cỡ con tàu. Với con tàu lớn thì phải mất một lúc lâu mới tới được sự thật. Đôi khi nó chỉ hiện lên sau khi chết. Vì thế, nếu tôi không cho cậu hay bất kỳ sự thật nào trong tình hình này, không phải lỗi của tôi. Cũng không phải lỗi của cậu.”

Added on Wednesday, July 16, 2014 11:01:02 PM
Tôi đã xem kỹ lý lịch của cậu. Cậu có một quá khứ khá thú vị. Mà con người ta nói chung có thể chia làm hai hoặc những kẻ thực tế tầm thường và những kẻ mơ mộng tầm thường. Cậu rõ ràng thuộc loại thứ hai.

Added on Wednesday, July 16, 2014 11:02:30 PM
Đây là một sự yên lặng đích thực, người ta có thể dựa vào đó để đánh giá chất lượng của những sự yên lặng khác.

18:Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Người Đàn Ông Lạ Mặt Tiếp Diễn

Added on Saturday, July 19, 2014 10:43:29 AM
“Khi người ta nói về Ông Chủ, họ chỉ chăm chăm nói về phần Lợi ích của ông. Và sau khi Ông Chủ chết, chính là phần Lợi ích này sẽ khiến mọi người ầm ĩ lên tranh nhau chiếm phần. Không ai muốn phần Ý chí, vì không ai hiểu được nó. Ở đây chúng ta thấy được ý nghĩa thật sự của những gì có thể và không thể sẻ chia. Ý chí không thể sẻ chia. Nó hoặc sẽ được chuyển giao hoàn toàn, hoặc mất đi hoàn toàn.”

19:Lại Chuyện Chiếc Xe Limousine Và Người Lái Xe

Added on Sunday, October 26, 2014 4:03:57 PM
Ngay lúc này tôi cần một lượng kha khá những người bình thường đi trên hai chân một cách bình thường ở một chốn bình thường.

22:Buổi Picnic Chiều Chủ Nhật

Added on Friday, November 7, 2014 4:51:38 PM
Qua ống nghe, một sự yên lặng len lỏi vào trong căn phòng. Không nghe thấy cả đến một hơi thở. Đó là thứ yên lặng đến mức làm đau tai người ta.

Added on Friday, November 7, 2014 4:54:07 PM
“Cậu rõ ràng là không biết vị trí của mình.”
“Ông cũng không biết vị trí của mình. Giờ thì ông nghe đây, đêm qua tôi đã suy nghĩ kỹ. Và tôi chợt nhận ra. Tôi có thứ gì đâu mà cảm thấy bị đe dọa? Gần như là không có thứ gì cả. Tôi chia tay với vợ, tôi định bỏ việc vào ngày hôm nay, căn hộ của tôi là đi thuê, và tôi không có đồ đạc gì đáng giá để mà phải lo lắng. Còn về mặt tài sản, tôi có lẽ có hai triệu yên tiền tiết kiệm, một cái ô tô cũ và một con mèo già. Quần áo của tôi tất cả đều lỗi mốt, còn đĩa nhạc của tôi đều tự xửa xưa. Tôi chẳng tạo dựng tên tuổi gì cho mình, không được xã hội tín nhiệm, không hấp dẫn, không tài năng. Tôi cũng không còn trẻ nữa, và tôi luôn nói ra những điều ngốc nghếch mà sau đó tôi thường lấy làm hối hận. Tóm lại, mượn lời của ông, tôi là một kế toán hoàn toàn tầm thường. Tôi có gì để mất đâu? Nếu ông có thể nghĩ ra tôi có gì thì nhớ cho tôi hay nhé?”

Added on Friday, November 7, 2014 4:55:44 PM
“Ai cũng có một điều gì đó mà họ không muốn mất,” người đàn ông bắt đầu. “Kể cả chính cậu. Và chúng tôi là những người chuyện nghiệp trong việc tìm ra thứ đó. Con người chắc chắn phải có một trung điểm giữa khát vọng và lòng tự hào. Giống như tất cả sự vật đều phải có trung tâm của trọng lực. Đây là điểm mà chúng tôi có thể chỉ ra. Chỉ khi điều đó mất đi người ta mới nhận ra nó tồn tại.”

Added on Friday, November 7, 2014 4:58:14 PM
Tôi mặc một chiếc áo sơ mi sạch. Một chiếc quần Levi’s không có vết nước sốt cà chua, đi một đôi tất tương xứng. Tôi chải đầu. Mặc dù vậy, tôi không thể nào có lại cái cảm giác tôi từng có vào mỗi sáng Chủ nhật khi tôi mười bảy tuổi. Vậy thì điều gì là mới đây? Có lẽ tôi mang dấu ấn của năm tháng mất rồi.

Added on Friday, November 7, 2014 5:32:52 PM
Cô cười rồi bế con mèo lên đặt xuống nền nhà. “Nào anh?”
Chúng tôi làm tình trên sô pha. Một chiếc sô pha cổ lỗ tôi mua tại cửa hiệu bán đồ cũ. Úp mặt lên đó là người ta có thể cảm nhận được mùi của lịch sử. Thân hình mềm mại của cô hòa quyện với cái mùi đó. Nhẹ nhàng và ấm áp như một kỷ niệm mơ hồ. Tôi đưa tay vuốt tóc cô qua một bên và hôn lên tai cô. Mặt đất rung chuyển. Kể từ lúc đó, thời gian bắt đầu chảy như một làn gió nhẹ bình yên.

23:Tư Tưởng Hạn Chế Nhưng Ngoan Cường

Added on Sunday, November 9, 2014 1:16:08 AM
“Tôi muốn duy trì một kênh thông tin thôi. Điều đó giúp xác định trách nhiệm của từng người rõ ràng.”

25:Dịch Chuyển Hoàn Thành Tại Rạp Chiếu Phim;Đến Khách Sạn Cá Heo

Added on Thursday, November 13, 2014 11:33:35 AM
“Nhưng anh là người ngủ với em. Anh biết rõ gần như từng centimet trên người em. Đã đến lúc này thì việc gì phải xấu hổ?”
“Tế bào cơ thể tự thay thế mỗi tháng. Ngay cả chính lúc này đây,” cô ta nói, ấn mạnh mu bàn tay gầy guộc trước mắt tôi. “Hầu hết mọi thứ anh nghĩ anh biết về em chỉ là kỷ niệm.”

Added on Thursday, November 13, 2014 11:34:34 AM
Giờ đây, tất cả những gì tôi biết về cô ta chỉ còn là kỷ niệm. Và những kỷ niệm này ngày càng nhạt nhòa trôi xa dần như những tế bào bị thay thế. Điều này chỉ thuần túy sinh học thôi sao?

26:Giáo Sư Cừu Xuất Hiện

Added on Thursday, November 13, 2014 4:07:04 PM
Ngày thứ năm, rồi ngày thứ sáu trôi qua. Tháng Mười đè nặng lên thành phố. Mặt trời khá ấm nhưng gió càng lúc càng mạnh, và đến cuối ngày tôi phải mặc một chiếc áo gió bằng vải cotton mỏng. Phố xá ở Sapporo rộng và thẳng đến sầu người. Cho đến lúc đó, tôi không hề biết là đi bộ quanh một thành phố không có gì ngoài những đường thẳng có thể làm người ta mỏi mệt đến nhường nào.

29:Sự Ra Đời,Hưng Thịnh Và Suy Vong Của Huyện Junitaki

Added on Monday, November 17, 2014 6:50:31 PM
Họ đi qua một ngôi làng của người Ainu gần Sapporo và với chút tiền ít ỏi, họ thuê một thanh niên Ainu gầy gò, mắt đen làm người dẫn đường. Tên người thanh niên tiếng Ainu được dịch là “Trăng tròn đang khuyết dần” (gợi ý là anh ta có xu hướng trầm cảm, tác giả đặt giả thuyết vậy).

Added on Monday, November 17, 2014 6:50:53 PM
Người thanh niên dạy họ cách trồng rau mùa đông, cách chống chọi với tuyết, cách bắt cá ở sông đóng băng, cách đặt bẫy sói, cách tránh sự chú ý của gấu trước khi ngủ đông, cách xem thời tiết qua hướng gió, cách tránh cước ở chân tay vì bị rét, cách nướng măng tre làm thức ăn, cách đốn cây xanh quanh năm theo hướng định sẵn. Chẳng bao lâu, mọi người nhận ra được giá trị của người thanh niên, và bản thân người thanh niên lấy lại được tự tin. Cuối cùng cậu ta lấy tên Nhật và cưới con gái của một người định cư, với người vợ này cậu có ba đứa con. Không còn “Trăng Tròn Đang Khuyết Dần” nữa.

Added on Monday, November 17, 2014 6:52:17 PM
Tuy thế, thậm chí với khối kiến thức thực tiễn của người thanh niên Ainu, hoàn cảnh của những người định cư vẫn thật khốn khổ. Đến tháng Tám, mỗi gia đình đều dựng được lều, chỉ là những thanh gỗ chẻ túm lại với nhau quấy quá vội vàng hầu như không ngăn nổi gió đông. Thức dậy mà thấy một đống tuyết cao đến ba mười centimet cạnh gối cũng chẳng có gì là lạ. Hầu hết các gia đình chỉ có một bộ giường chiếu, vì thế đám đàn ông con trai thường phải ngủ co quắp bên bếp lửa. Khi thức ăn dự trữ đã cạn, những người định cư đi ra ngoài kiếm cá và bất cứ cây dại héo quắt nào họ có thể kiếm dưới tuyết. Đó là một mùa đông đặc biệt lạnh. Tuy thế, không ai chết cả. Không cãi nhau, không nước mắt. Sức mạnh của họ là cái nghèo bẩm sinh.

Added on Monday, November 17, 2014 7:22:03 PM
Cô ngồi đối diện với tôi khoanh tay, ngủ say sưa. Nắng sớm thu xen nghiên qua khung cửa sổ tàu, trải một lớp chăn bằng ánh sáng lên lòng cô. Một con nhậy tí hon bay lên từ đâu đó và đập cánh như một mảnh giấy nhỏ. Cuối cùng thì con nhậy đậu lên ngực cô và ở đó trước khi bay đi mất. Khi con nhậy đã bay, cô trông già đi chút xíu.

Added on Monday, November 17, 2014 7:49:22 PM
Bản thân tác giả có vẻ như cũng chán các sự kiện những năm ba mươi, việc ghi chép của ông ta trở nên không đồng nhất và chắp vá. Ngay cả văn phong cũng sa sút, mất đi sự mạch lạc khi ông thảo luận về người thanh niên Ainu. Tôi bỏ không đọc ba mươi năm giữa 1938 và 1969 và nhảy đến phần có tựa đề “Junitaki ngày nay”. Tất nhiên, “ngày nay” trong sách là vào năm 1970, hầu như không phải “ngày nay” của ngày nay. Tuy vậy, khi viết lịch sử của một thị trấn hiển nhiên cần phải đưa cái “ngày nay” ra. Và thậm chí nếu một ngày nay chẳng mấy chốc không còn là ngày nay nữa, không ai có thể chối cái được nó thật sự là một ngày nay. Vì nếu như ngày nay thôi không còn là ngày nay, lịch sử không thể tồn tại như lịch sử.

Added on Monday, November 17, 2014 7:50:51 PM
Vậy những nơi đất đai trồng cấy đã trở thành gì? Chúng được trồng cây gây rừng lại. Mảnh đất mà cha ông họ đã đổ máu phát hoang, những người hậu duệ giờ đây trồng cây. Thật trớ trêu khi sự việc trở nên như thế.

30:Lần Suy Vong Tiếp Theo Của Junitaki Và Lượng Cừu Của Nó

Added on Friday, December 19, 2014 8:40:43 PM
Ánh nắng thanh bình đổ lên mặt đất. Mọi thứ dường như xa xôi làm sao, như thể chúng tôi đang nhìn qua đầu kia của kính thiên văn.

Added on Friday, December 19, 2014 8:47:03 PM
Họ thậm chí không thể mua nổi hạt giống cho năm sau. Thế là họ cầm cố đất và vay nặng lãi. Nhưng không một nền nông nghiệp nào ở bất kỳ khu vực nào lại sinh lợi đủ để trả số lãi đó, thế nên cuối cùng họ bị tước đoạt đất đai. Điều đó khiến nhiều nông dân phải đi trồng cấy thuê.

Added on Friday, December 19, 2014 8:50:33 PM
Tàu có hai toa. Có cả thảy mười lăm hành khách, bị gộp lại với nhau bởi một mối ràng buộc chung là sự thờ ơ và chán nản.

32:Một Khúc Ngoặt Không May Trên Đường

Added on Tuesday, December 23, 2014 4:44:27 PM
“Giống như bất cứ loài vật nào đi theo nhóm. Con cừu nào cũng có trật tự phân hạng trong xã hội cừu. Nếu có năm mươi con trong chuồng thì sẽ có con cừu số một cho tới con cừu số năm mươi. Và con nào con nấy đều biết đích xác mình ở đâu.”

Added on Tuesday, December 23, 2014 4:48:32 PM
“Lạ lùng thật,” cô nói.
“Điều đó cũng khiến việc quản lý chúng dễ dàng hơn cho tôi. Chỉ cần dắt con cừu số một ra, thế là cả lũ cừu theo sau, không thắc mắc gì.”
“Nhưng nếu tất cả chúng đều biết vị trí của mình, tại sao chúng đánh nhau?”
“Chẳng hạn một con cừu bị đau và mất đi sức mạnh, vị trí của nó trở nên lung lay. Thế là con cừu dưới nó trở nên hăng máu hơn và cố vươn lên vị trí tốt hơn. Khi điều đó xảy ra, chúng đánh nhau trong ba ngày.”

Added on Tuesday, December 23, 2014 4:55:40 PM
“Tội nghiệp.”
“Ôi dào, huề cả làng thôi mà. Xét cho cùng, con cừu bị đá đít ấy khi còn trẻ cũng đã đá đít một con cừu khác. Và đến khi lên phản làm thịt không có số một hay số năm mươi. Chỉ là một cuộc liên hoan ngoài trời có cừu nướng quay cả con thôi.”
“Hừ,” cô nói.
“Nhưng con đáng thương thật sự là con cừu đực hạt giống. Cô cậu biết hết về hậu cung lũ cừu, đúng không?”
“Không, tôi không biết,” tôi đáp.
“Khi nuôi cừu, điều quan trọng nhất người ta cần chú ý là việc phối giống. Thế là người ta giữ chúng tách biệt, cừu đực với nhau, cừu cái với nhau. Rồi người ta ném một con đực vào chuồng lũ cừu cái. Nói chung thì nó là con đực khỏe nhất. Nói cách khác, người ta phối giống tốt nhất. Sau một tháng, khi mọi việc đã xong, con cừu đực giống này trở về chuồng toàn cừu đực. Nhưng trong thời gian con cừu đực giống bận rộn, những con đực khác đã thiết lập nên một trật tự phân hạng mới. Và do cái việc phối giống đó mà con cừu đực giống giảm cân tới một nửa nên không thắng nổi một trận đánh nhau. Thế là tất cả các con đực khác đánh hội đồng nó. Thế mới buồn.”
“Cừu đánh nhau như thế nào hả bác?”
“Chúng đập đầu nhau. Trán cừu cứng như thép và rỗng không bên trong.”

34:Khám Phá Trong Ga Ra;Những Ý Nghĩ Giữa Đồng Cỏ

Added on Tuesday, December 23, 2014 10:50:30 PM
Tôi thấy cô đơn khi không có cô, nhưng việc tôi còn có thể cảm thấy cô đơn đã là một sự an ủi. Cô đơn không phải là một cảm giác xấu. Nó giống như sự tĩnh lặng của cây sồi đỏ sau khi những con chim bé bỏng đã bay đi.

37:Những Điều Gương Phản Chiếu, Những Điều Không

Added on Thursday, December 25, 2014 10:54:48 AM
Tấm gương phản chiếu hình ảnh tôi từ đầu đến chân, không hề sai lạc, hầu như nguyên vẹn. Tôi đứng ngắm chính mình. Không có gì mới. Tôi là tôi, với vẻ mặt không có gì đặc biệt xưa nay. Tuy nhiên hình ảnh tôi lại rõ nét một cách không cần thiết. Đó không phải hình phản chiếu phẳng của tôi. Tôi đang không nhìn vào chính mình; trái lại, cứ như thể tôi mới là hình phản chiếu trong gương và cái hình ảnh phẳng của tôi này đang nhìn vào cái thằng tôi thật sự.

38:Và Thế Là Thời Gian Trôi Đi

Added on Thursday, December 25, 2014 11:15:09 AM
Tôi nghĩ về tế bào. Như vợ cũ tôi nói, rốt cuộc thì mọi tế bào cuối cùng trong ta sẽ mất đi. Thậm chí chính bản thân ta cũng biến mất. Tôi áp lòng bàn tay lên má. Tôi nghĩ khuôn mặt mà bàn tay tôi đang chạm vào trong bóng tối không phải khuôn mặt tôi. Đó là khuôn mặt của một người khác mang hình dáng khuôn mặt tôi. Nhưng tôi không thể nhớ được chi tiết. Mọi thứ – tên, cảm giác nơi chốn – tan biến và bị nuốt chửng vào bóng tối.

39:Những Kẻ Sống Trong Bóng Tối

Added on Thursday, December 25, 2014 11:22:51 AM
“Thế còn Giáo sư Cừu thì sao? Chẳng phải ông ấy định sẽ trở về nhà tại đây sao?”
“Giáo sư Cừu đang sống trong hoài niệm. Ông ấy đâu có nhà để mà về.”

Added on Thursday, December 25, 2014 11:32:02 AM
“Đó là lúc cậu gặp con cừu à?”
“Đúng vậy,” Chuột nói.
“Những gì xảy ra sau đó khó nói lắm,” Chuột nói.
Chuột cầm chiếc lon rỗng thứ hai vài bóp nó lõm vào.
“Có lẽ cậu có thể hỏi tớ chăng? Cậu đã biết khá nhiều thứ cần biết, đúng không?”
“Được, nhưng nếu điều đó đối với cậu không quan trọng thì không cần bắt đầu từ đầu cũng được.”
“Hỏi đi.”
“Cậu đã chết rồi, đúng không?”
Tôi không biết phải mất bao lâu để Chuột trả lời. Có thể là mấy giây, có thể là… Đó là một yên lặng kéo dài. Bên trong miệng tôi khô ngắt.
“Đúng vậy,” cuối cùng thì Chuột nói. “Tớ đã chết rồi.”

40:Chuột,Người Lên Dây Đồng Hồ

Added on Thursday, December 25, 2014 2:06:59 PM
“Tớ treo cổ từ cái xà trong bếp.” Chuột nói. “Người Cừu chôn tớ cạnh ga ra. Bản thân sự chết không đến nỗi đau đớn, nếu cậu lo lắng về những thứ như vậy. Nhưng thật đấy, đau đớn hầu như không thành vấn đề.”
“Khi nào?”
“Một tuần trước khi cậu lên đây.”

Added on Thursday, December 25, 2014 2:17:09 PM
Nhưng nhược điểm thật sự cũng hiếm hoi như thế mạnh thật sự.

Added on Thursday, December 25, 2014 2:22:10 PM
“Chắc là do tớ thấy gắn bó với nhược điểm của mình. Có những nỗi đau và sự chịu đựng nữa. Ánh sáng mùa hè, mùi gió, tiếng ve kêu

Phần Kết

Added on Thursday, December 25, 2014 2:46:42 PM
“Đó cũng là chuyện dài à?”
“Dài hơn bất cứ chuyện gì anh từng nghe trong đời.”
“Chú không điểm qua cho anh mấy nét chính à?”
“Nét chính không có nghĩa gì hết.”


Wednesday, March 18, 2015

Moon over Ireland


"... 'cause this Irish son has moved with the time."

Wednesday, February 11, 2015

Gọi mưa



vì anh nào đâu muốn em phải lựa chọn...

Monday, January 12, 2015

Khuyến học


"Đáng buồn là nước ta chỉ có người Nhật mà không có quốc dân Nhật."
...

"Cả ngàn năm qua, chính phủ nắm trong tay mọi quyền hành trên đất nước... Nhân dân chỉ còn biết nhắm mắt tuân theo các chỉ thị của chính phủ. Đất nước ta giống như tài sản riêng của chính phủ, còn nhân dân chẳng khác nào như những người ăn nhờ ở đậu vậy... Và thế thì quốc gia cũng chỉ như cái nhà trọ, để người dân tạm dừng chân trong cuộc đời họ mà thôi..."

 

boulevard of broken dreams © 2008. Chaotic Soul :: Converted by Randomness