Wednesday, December 30, 2015

The persuit of happiness


Mình nhớ lúc xem The Pursuit of Happiness. Đoạn cảm động nhất không phải là lúc Chris Gardner chạy ra khỏi công ty thực tập, vỗ đôi tay mà khóc vì hạnh phúc.

Đó là lúc con trai Christopher hỏi Gardner thế này:

“Mẹ bỏ đi có phải là vì con không bố.”

Gardner - người phải đi bán máu, người phải xách hai tay vài chục cân hành lý, lang thang khắp các ga tàu, ngủ ở trong một cái toa lét công cộng, thức trông con và học bài, người chỉ còn có 21 đô 25 cent trong tài khoản với cái bụng rỗng và một đứa con trai mếu máo chờ bố - người bị vợ bỏ đi vì không kiếm nổi tiền - đã trả lời thế này:

“Con đừng bao giờ có suy nghĩ ấy một lần nữa. Mẹ bỏ đi là vì mẹ. Mẹ có hạnh phúc của mẹ. Mẹ có lựa chọn của mẹ. Con hiểu không?”

Rất có thể với nhiều người trải qua những lúc bĩ cực như thế, vợ bỏ đi trong lúc nghèo khó và cần chỗ dựa nhất - Gardner hoàn toàn có thể “nhân” một cơn ức chế mà nhồi những thứ đen tối nhất về người mẹ vào đầu Christopher. “Mẹ con tệ lắm, mẹ mày là đứa khốn nạn, mẹ mày bỏ nhà theo giai… blah blah blah” - nghe rất quen phải không.

Nhưng Gardner không làm vậy. Anh cắn răng khóc trong toa lét công cộng, đói lả đi vì vừa bán máu mà không còn tiền ăn. Anh không làm vậy.

Bao nhiêu người trong số chúng ta làm được điều đó?


Những người cũ, đi và đến với cuộc đời mỗi chúng ta đều là duyên phận cả. Có người đi đường ngắn. Có người đi chặng đường dài. Có người theo ta cả đời. Có người bỏ ta chỉ sau vài lần gặp gỡ. Nhưng mỗi người đều là thứ mà số phận gửi gắm, họ đều có mục đích nào đó, nhiều khi chỉ để dạy ta một bài học.

Có lần mình đã viết, với người cũ không bao giờ mình quay lại trách cứ. Không một lần nào. Nhiều người cho là mình giả tạo, nói dối. Thật ra cách nhìn cuộc đời của mỗi người mỗi khác, cách tiếp cận mỗi vẫn đề cũng đều dựa trên cảm tính của cá nhân.

Nhưng chẳng phải đã yêu ai, hay từng yêu ai. Con tim luôn mong người mình yêu hạnh phúc hay sao?


Chúng ta đuổi theo hạnh phúc. Nó luôn xa vời. Nhưng nó không bao giờ nằm ở đích đến. Vì đến nơi, chúng ta rồi sẽ rời đi, rồi sẽ muốn hơn. Hạnh phúc nằm trên quãng đường mà chúng ta đã đi.

Vậy nên “pursuit” - “theo đuổi” - “cái mà người ta dành thì giờ, nghị lực cho nó” - cũng có lý do cả.

From BeP

I'm going where the cold wind blows



My girl, my girl, don't lie to me
Tell me where did you sleep last night

In the pines, in the pines
Where the sun don't ever shine
I would shiver the whole night through

My girl, my girl, where will you go
I'm going where the cold wind blows

In the pines, in the pines
Where the sun don't ever shine
I would shiver the whole night through

Her husband, was a hard working man
Just about a mile from here
His head was found in a driving wheel
But his body never was found

My girl, my girl, don't lie to me
Tell me where did you sleep last night

In the pines, in the pines
Where the sun don't ever shine
I would shiver the whole night through

My girl, my girl, where will you go
I'm going where the cold wind blows

In the pines, in the pines
Where the sun don't ever shine
I would shiver the whole night through

My girl, my girl, don't lie to me
Tell me where did you sleep last night

In the pines, in the pines
Where the sun don't ever shine
I would shiver the whole night through

My girl, my girl, where will you go
I'm going where the cold wind blows

In the pines, in the pines
Where the sun don't ever shine
I would shiver the whole night through

Songwriters: HUDDIE LEDBETTER

Thursday, December 10, 2015

Cảm xúc là bản năng, khống chế cảm xúc là bản lĩnh

Bố tôi vừa mua một cái smartphone, hỏi tôi cách mở wifi, tôi nói mà ông mãi không hiểu, tôi nhắc lại ông vẫn nói là ông không biết. Lúc ấy tôi ức chế, gào lên: “Thôi, bố đừng hỏi nữa, con không biết đâu!” Không biết khi ấy bố tôi đau lòng như thế nào. Ngày nhỏ, khi tôi chưa biết thứ gì, bố tôi đã kiên nhẫn dạy tôi bước đi, dạy tôi học nói, dạy tôi ăn cơm… Giờ mỗi lần nghĩ lại đều thấy hối hận…

Cái gì cũng nói toạc ra, cái gì cũng bộc phát hết không phải là thẳng tính, mà là thiếu giáo dục.

IQ đã thấp thì không thể khiến EQ cũng thấp theo được.

Nổi giận là bản năng, khống chế cảm xúc là bản lĩnh.

Vì bố tôi không phải tỷ phú, người yêu tôi không phải đại gia, tôi không giỏi, không đẹp, không có khả năng muốn làm gì thì làm. Vậy nên phải học được cách kiềm chế bản thân, để trở thành một người bình thường không tầm thường.

Tất cả những cảm xúc không tốt, đơn giản đều đến từ kì thị, mập lên, thiếu tiên và không có người yêu.

Tính tốt là do cọ xát nhiều mà thành, tính xấu là do bị chiều mà ra. Người sửa được tính cách của bạn là người bạn yêu, người chịu được tính cách của bạn là người yêu bạn.

Nếu bạn đúng, bạn không cần phải nổi giận. Nếu bạn sai, bạn không có tư cách nổi giận.

Sai lầm lớn nhất của chúng ta chính là lưu lại tất cả những tật xấu, những cảm xúc tiêu cực nhất cho những người thân yêu nhất.

Nếu ngay cả cảm xúc của bản thân mà còn không khống chế được thì dù cho bạn cả thế giới, sớm hay muộn bạn cũng sẽ phá hủy tất cả.

Một lời hay có thể sưởi ấm cả mùa đông, một câu không hay làm rét lạnh cả tháng Sáu. Bạn sẽ không biết được một lời buột miệng lúc nóng giận của bạn có thể tổn thương người khác như thế nào, kể cả đó là những người thân thiết nhất. Càng trưởng thành càng phải học được cách bao dung, học được cách khống chế cảm xúc. Đừng để những xúc động nhất thời khiến bạn vuột mất người bạn yêu thương nhất.

Source: tumblr.cuongdc
 

boulevard of broken dreams © 2008. Chaotic Soul :: Converted by Randomness