Wednesday, October 21, 2009

How good is good enough?

Vào một buổi sáng đẹp trời, chú lợn con chạy đến bên mẹ và hỏi:

- Mẹ ơi, hạnh phúc ở đâu? Mẹ lợn mỉm cười đáp:
- Hạnh phúc nằm ở chiếc đuôi xinh xắn của con đó!

Lợn con thích lắm, ngày nào chú cũng ngắm nghía chiếc đuôi của mình, vừa nhảy vừa vẫy vẫy chiếc đuôi! Nhưng rồi bỗng một hôm, chú lợn con buồn bã chạy đến bên mẹ:

- Mẹ ơi, tại sao con chẳng bao giờ nắm giữ được hạnh phúc vậy?

Mẹ khẽ vuốt ve lợn con và đáp:
- Chỉ cần con tự tin bước về phía trước, hạnh phúc sẽ tự đi theo con thôi!!!

Khác biệt duy nhất giữa việc thấy cần có thêm và thấy đủ trong cuộc sống chính là thái độ của bạn. Vào bất cứ lúc nào, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, bạn luôn có quyền lựa chọn quyết định mình đã có đủ những thứ mình cần.

Luôn khao khát có thêm nhiều thứ cuối cùng sẽ chỉ nhấn bạn sâu hơn vào cảm giác vỡ mộng đau đớn, tuyệt vọng và bất lực. Trong khi đó, biết thế nào là đủ sẽ giúp bạn có được tâm trạng bình yên, tích cực và đầy tinh thần làm việc.

Hãy tưởng tượng về cảm giác thoải mái tột cùng sẽ như thế nào khi bạn đột nhiên có tất cả những thứ mình cần. Bạn cần hiểu rằng, sự thoải mái đó có thể đến ngay lúc này, ngay khoảnh khắc này chỉ cần bạn tự cho phép mình nghĩ mọi việc như thế đã là đủ.

Điều đó chẳng làm bạn tốn kém chút nào và tự cho mình là đủ cũng sẽ không ngăn cản bạn tạo thêm của cải trong cuộc sống cho mình.

Trong thực tiễn, nó còn giúp thả lỏng sức sáng tạo, nâng cao hiệu quả làm việc của bạn lên mức cao nhất. Khi bạn bứt được mình khỏi tâm trạng thiếu thốn và hạn chế, những điều tuyệt diệu sẽ đến với bạn.

Biết thế nào là đủ, mọi dằn vặt của bạn sẽ bay biến và thay vào đó là vô số cơ hội để có được niềm vui sống thực sự. Hãy quan niệm như thế ngay bây giờ đi, bạn sẽ cảm nhận được sự ấm áp và giàu có chân thực mà nó mang lại.


A FRIEND

(A)ccepts you as you are - Chấp nhận con người thật của bạn.

(B)elieves in "you" - Luôn tin tưởng bạn.

(C)alls you just to say "HI" - Điện thoại cho bạn chỉ để nói "Xin chào".

(D)oesn't give up on you - Không bỏ rơi bạn.

(E)nvisions the whole of you - Hình ảnh của bạn luôn ở trong tâm trí họ.

(F)orgives your mistakes - Tha thứ cho bạn mọi lỗi lầm.

(G)ives unconditionally - Tận tụy với bạn.

(H)elps you - Giúp đỡ bạn.

(I)nvites you over - Luôn lôi cuốn bạn.

(J)ust "be" with you - Tỏ ra "xứng đáng" với bạn.

(K)eeps you close at heart - Trân trọng bạn.

(L)oves you for who are - Yêu quí bạn bởi con người thật của bạn.

(M)akes a difference in your life - Tạo ra khác biệt trong đời bạn.

(N)ever judges - Không bao giờ phán xét.

(O)ffers support - Là nơi nương tựa cho bạn.

(P)icks you up - Vực bạn dậy khi bạn suy sụp.

(Q)uiets your tears - Làm dịu đi những giọt lệ của bạn.

(R)aises your spirits - Giúp bạn phấn chấn hơn.

(S)ays nice things about you - Nói những điều tốt đẹp về bạn.

(T)ells you the truth when you need to hear it -Sẵn sàng nói sự thật khi bạn cần.

(U)nderstands you - Hiểu được bạn.

(W)alks beside you - Sánh bước cùng bạn.

(X)-amines your head injuries - "Bắt mạch" được những chuyện khiến bạn "đau đầu".

(Y)ells when you won’t listen - Hét to vào tai bạn mỗi khi bạn không lắng nghe.

(Z)aps you back to reality - Và thức tỉnh bạn khi bạn lạc bước.

Friday, October 16, 2009

Sao đổi ngôi





Vì sao rơi? Ô hay!!!
Vì sao rơi đêm nay?
Tinh tú buồn chi hay đầy vì lời nguyền

Vì sao băng năm nao?
Vì sao băng trong anh?
Như ước mộng rơi, như một linh hồn xa rồi

Cô bé nhà bên bâng khuâng ngước nhìn lên
Đôi mắt tròn xoe long lanh dấu trời đêm
Ôm ấp niềm tin em buông lời thì thầm

Cô bé thật xinh em mơ ước điều chi
Hãy nói vội đi sao ngơ ngác nhìn xa
Em ước điều chi sẽ được như ý của em

Rồi năm tháng đi lạc vào thương nhớ
Cô bé qua đời, tình yêu thì ở lại
Từng đêm vắng ru buồn về mơ màng
Anh đếm tinh cầu, ngỡ như đếm nỗi đau

Sao trên trời như trong vực sâu
Gọi tối đong đưa không gian đầy vơi
Gợi giấc chiêm bao ngày xưa, ngày xưa ấy...

Mỏi gối anh đi trên con đường thơ
Ở thế gian kia em có buồn mơ
Em có mong chờ hằng đêm thắp sao thiết tha

Nhìn ánh sao băng trong đêm thật khuya
Giọt nước mắt lăn trên môi lặng câm
Anh biết ước gì giấc mơ xa rồi ...


Từng đêm vắng ru buồn về mơ màng
Anh đếm tinh cầu, ngỡ như đếm nỗi đau

Sao trên trời như trong vực sâu
Gọi tối đong đưa không gian đầy vơi
Gợi giấc chiêm bao ngày xưa, ngày xưa ấy...

Mỏi gối anh đi trên con đường thơ
Ở thế gian kia em có buồn mơ
Em có mong chờ hằng đêm thắp sao thiết tha

Nhìn ánh sao băng trong đêm thật khuya
Giọt nước mắt lăn trên môi lặng câm
Anh biết ước gì giấc mơ xa rồi ...
.....

I'm on my way

Chúng ta, những người trẻ tuổi, đầy sức sống và ước vọng bước trên những con đường khác nhau của cuộc đời. Đôi lúc tôi băn khoăn tự hỏi mình: “Có bao giờ bạn cảm thấy con đường mình đi đầy trắc trở và mình nên quay lại?? Hãy nhìn kìa, những kẻ xung quanh thế giới của bạn, họ có cùng điểm xuất phát, cùng tốc độ và tham vọng nhưng những ngã rẻ mà họ chọn sao thật dễ dàng và bằng phẳng.”

Ngạn ngữ Anh có câu: "The grass on the other side is always greener". Bạn có thể hỏi tôi: Đấy lại là ganh tỵ rồi! Nhưng nếu nhìn ở 1 góc độ khác, tính cạnh tranh nếu ở 1 chừng mực nhất định làm cho con người nỗ lực hơn. Tôi nhớ có 1 câu nói: “phần thưởng và vinh quang dành cho người chiến thắng nhưng nỗ lực và quyết tâm sẽ dành cho kẻ bại tướng dưới tay người chiến thắng. Kẻ bại đó nếu chăm chỉ dùi mài luyện tập sẽ chiến thắng trong tương lai.” Bạn có bao giờ nghĩ: nước Mỹ hay châu lục American tại sao lại không lấy tên Columbus, người đầu tiên tìm ra châu Mỹ mà lại được đặt theo cái tên la tinh hóa của Amerigo Vespucci, 1 nhà thám hiểm đến sau. Cũng giống như các nền văn minh của con người bắt đầu từ Ấn Độ, Trung Quốc,…nhưng bạn sẽ dễ dàng thấy được kẻ nào là kẻ đã thống trị về kinh tế, khoa học, văn hóa trên thế giới trong thời gian qua. Đấy là Mỹ với lịch sử chưa đầy ¼ so với những nền văn minh trên, đấy là Nhật, thiệt hại nặng nề về chiến tranh và nghèo nàn về tài nguyên.

Con người ngay từ bé đã hình thành tính đồng hóa, kẻ nổi trội dễ bị tách biệt hoặc xa hơn là vùi dập, hệ quả của nếp nghĩ đấy là tính sợ sai, sợ trách nhiệm cố hữu của con người. Lỗ Tấn nói: Trên đời này làm gì có đường,người ta đi mãi thì thành đường thôi… Đừng hỏi ai rồi bắt chước rập khuôn như người ta vì không ai giống ai cả, thời gian sẽ là đáp án chính xác nhất cho quyết định của mình, bạn yên tâm vì nếu đã tự quyết định vận mệnh của mình thì dù có nhận được điều gì thì ta cũng không hề hối hận vì ta dám đương đầu nó chứ nhỉ! Nếu cả đời mình mà còn để người ta quyết định thì khác nào ta chỉ là 1 con ký sinh sống hèn nhát núp bóng người khác, liệu cái bóng đấy có đủ lớn để đùm bọc bạn đến hết phần đời còn lại không? Nếu có xin chúc mừng bạn, còn nếu không, quyết định là ở bạn! Vấp ngã, đau, trầy xước, mệt mỏi, nhụt chí. Tôi đã nghe và vẫn đang trải qua những điều ấy, đau buồn là tài sản lớn nhất của lớp trẻ, không phải vì nó nhiều hơn những người trưởng thành hơn mà là cách họ thể hiện cảm xúc ra bên ngoài khi mới chạm vào nó. Giống như con người, đau sẽ kêu nhưng nếu đau nhiều họ sẽ chai sạn, nỗi đau sẽ được nuốt vào lòng.

Trong tùy bút “Tờ hoa” của Nguyễn Tuân, loài trai sống dưới biển có 1 cách sống rất ngộ, nó cả đời sống ngậm miệng, đến 1 ngày 1 hạt cát vô tình lẻn được vào mồm của nó, con trai lẽ dĩ nhiên sẽ đau nhưng nó không lựa chọn cách buông xuôi nhả hạt cát ra ngoài mà tiếp tục dùng máu của mình, thứ tinh túy nhất của nó bao bọc lấy hạt cát nhỏ kia, trải qua thời gian, hạt cát nhỏ kia giờ đã trở thành viên ngọc tròn trịa lóng lánh. Người ta trân trọng ngọc trai cũng bởi vì công sức và tinh túy của con trai tạo nên nó. Tôi nghĩ câu chuyện trên đã đủ để nói tất cả điều tôi muốn nói rồi!

Nguồn: Edgar's Blog
Bài viết đã được lược bỏ 1 số đoạn.

Monday, October 12, 2009

Mẹ tôi

Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi.

Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: “Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!”.

Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà: “Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!”.

Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore.

Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ côi từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore. Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi.

Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyên, hét lên: “Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay!”. Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời “Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ!” và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con hay sao?

Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ tôi đã mất vài ngày trước đó và do không có thân nhân, sở an sinh xã hội đã lo mai táng chu đáo.

Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi:

“Con yêu quý,

Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây.

Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con. Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ…
Mẹ yêu con lắm,
Mẹ…”

Nguồn: Mực Tím

Khó tin một người cả đời chỉ nấu ăn lấy tiền nuôi con lại biết cách qua Sing tìm con...
Khó tin có ai đó hận mẹ mình mà lại thành công như thế...
Khó tin có bà mẹ nào lại câm nín để cuối cùng, chỉ với một bức thư mà làm con mình đau khổ và tội lỗi suốt đời...

Thursday, October 8, 2009

Photograph





Look at this photograph
Everytime I do it makes me laugh
How did our eyes get so red
And what the hell is on Joey's eyes

And this is where I grew up
I think the present owner fixed it up
I never knew we'd ever went without
The second floor is hard for sneaking out

And this is where I went to school
Most of the time had better things to do
Criminal record says I broke in twice
I must have done it half a dozen times

I wonder if it's too late
Should i go back and try to graduate
Life's better now than it was back then
If I was them I wouldn't let me in

Every memory of looking out the back door
I had the photo album spread out on my bedroom floor
It's hard to say it, time to say it
Goodbye, goodbye.
Every memory of walking out the front door
I found the photo of the friend that I was looking for
It's hard to say it, time to say it
Goodbye, goodbye...



Wednesday, October 7, 2009

Take Yesterday Back...




Monday, October 5, 2009

Những chiếc mặt nạ

Trong cuộc sống có nhiều cái mặt nạ. Tùy vào tình huống cụ thể, hoàn cảnh cụ thể, mục đích cụ thể mà người ta đeo những cái mặt nạ khác nhau. Có nhiều loại mặt nạ và những người đeo mặt nạ cũng có nhiều dạng.

Có người đeo mặt nạ mạnh mẽ để che dấu đi con người thật yếu đuối của mình. Có người đeo mặt nạ chai lỳ để che dấu đi con người thật nhạy cảm của mình. Có vẻ như đó là một cách tự bảo vệ của họ.

Có người đeo mặt nạ triết gia, hiền giả nhưng trong đầu lại rỗng tuếch, chẳng có cái gì cả. Nhưng cũng có người lại đeo mặt nạ ngờ nghệch, khờ khạo nhưng trong lòng lại cuồn cuộn sóng.

Lại cũng có những người đeo mặt nạ để phục vụ một vài mục đích nào đó của họ, mặt nạ nịnh hót, mặt nạ nhân nghĩa, mặt nạ khoan dung, mặt nạ hào hiệp v.v… Tùy tình huống, tùy sự tính toán, cách suy nghĩ của mỗi người mà những chiếc mặt nạ như vậy được đem ra sử dụng để che dấu đi con người thật của mình.

Sống càng lâu, va chạm càng nhiều thì số lượng mặt nạ và độ tinh xảo của những chiếc mặt nạ của mỗi người càng tăng. Có những chiếc mặt nạ được chế tạo tinh xảo đến mức độ làm tất cả mọi người đều lầm tưởng đó là khuôn mặt thật của người đang đeo nó. Có những người có hàng trăm cái mặt nạ đến mức chẳng còn ai biết được khuôn mặt thật của họ tròn méo thế nào, nhưng cũng có những người chẳng có cái mặt nạ nào, cứ lơ nga lơ ngơ giữa dòng đời.

Thật ra thì người ta đeo mặt nạ để làm gì? Có lẽ là vì ai cũng sợ người khác nhìn thấu hết tim gan của mình, cái cảm giác đó hệt như cảm giác của một người trần truồng đứng giữa chợ vậy thôi. Người ta dùng quần áo để che đậy cơ thể và dùng những cái mặt nạ để che đậy tâm hồn. Còn nguyên nhân sâu xa của nỗi sợ đó, chẳng ai biết được. Mà nghĩ cũng lạ, ai cũng muốn che đậy tâm hồn mình nhưng ai cũng muốn cố gắng tìm hiểu tâm hồn của những người xung quanh, tìm hiểu xem họ đang nghĩ gì, tính toán gì trong đầu, để làm gì vậy nhỉ? Có lẽ người ta luôn sợ những điều người ta không biết.

Bắt chước những người khác, hắn cũng tự sắm cho mình một vài cái mặt nạ. Nhưng hắn không giỏi những chuyện như thế này cho lắm nên chỉ thỉnh thoảng đôi lần hắn mới đem ra sử dụng và những cái mặt nạ của hắn cũng thô sơ đến mức người tinh ý chỉ cần nhìn thoáng qua là nhận ra rồi. Nhưng có một điều, hắn khác với mọi người, có một chiếc mặt nạ mà hắn luôn luôn đeo trên mặt, ngay cả khi chỉ có một mình, ngay cả khi đối diện với chính mình thì hắn vẫn cứ đeo, và hắn tự nói với mình rằng đó chính là khuôn mặt thật của hắn, tự trong thâm tâm hắn biết, đó chỉ là cái mặt nạ, đó không phải là hắn, nhưng chưa bao giờ hắn dám tháo nó ra.

Vì hắn sợ.

Hắn sợ nhìn thấy ở phía sau chiếc mặt nạ cuối cùng ấy ...

Sưu tầm

 

boulevard of broken dreams © 2008. Chaotic Soul :: Converted by Randomness