Mãn Nguyện
Cún sinh ra và lớn lên cùng với anh chị em nó trong nhà lão Tư cuối xóm.
Từ lúc còn bé, anh em nó bị bỏ đói thường xuyên và bị ăn đòn mỗi ngày vài bận mà chẳng hiểu lý do tại sao. Lâu dần, chuyện này trở thành bình thường.
Một ngày kia, lão Tư bắt đầu giảm bớt đòn và cho chúng ăn nhiều hơn một tí. Cả đám nhà Cún hoảng hốt, thấp thỏm không biết có chuyện gì đây. Cả đám lo lắng mấy hôm nhưng tình trạng bớt đòn và ăn nhiều hơn vẫn diễn ra đều đặn.
Vài hôm sau, Cún thốt lên:
"Chúng ta ít bị đòn, được ăn nhiều hơn trước. Ông chủ của chúng ta thật vĩ đại. Ông ấy thương yêu chúng ta biết chừng nào. Ôi, tôi thật mãn nguyện".
Ngoan
Ngày còn bé, mỗi lần muốn điều gì, hắn lăn đùng ra sàn nhà mà tru tréo lên. Mỗi lần như thế, bố hắn lại quát: "Mẹ nó sao không dúi cho nó yên cho xong. Ầm ĩ, đau cả đầu". Thế là mẹ hắn đưa cho hắn thứ hắn thích, lại còn bảo "Con ngoan của mẹ, đây này, đây này..."
Lâu dần hắn không buồn tru tréo mà chỉ cần ra vẻ như sắp tru tréo là mẹ hắn hoảng hốt... "con ngoan của mẹ" rồi trao ngay cái hắn muốn.
Nhiều năm trôi qua, một ngày nọ hắn mệt mỏi, nhắm mắt lại và rên lên khe khẽ: "ôi mẹ ơi, con chỉ là con ngoan của mẹ mà thôi!"
Old dogs...
Vài năm trước, khi tay bạn tôi còn làm chủ một cửa hàng tạp hoá, hắn tậu một con Rottweiler khá đắt tiền và chi thêm một số tiền khá lớn để chú cún này được huấn luyện 'có bài bản'. Con chó hết sức trung thành, tận tụy và khôn ngoan đến nỗi lần nào gặp nhau để rề rà bia bọt, bạn tôi cũng nhắc đến chú cún này.
Mấy năm sau, bạn tôi dời nhà lên một tiểu bang ở phía bắc. Tất nhiên là chú cún đi theo chủ. Ở đây, chú không còn làm công tác phòng vệ nữa vì bạn tôi đã sang nhượng lại cửa hàng tạp hoá và đi theo nghiệp tài chính. Chú cún suốt ngày thơ thẩn trong vườn hoặc nằm mẹp ở một góc nào đó một cách lười lĩnh. Thoảng hoặc, bạn tôi cố dạy cho nó thêm vài 'trick' mới nhưng... vô phương vì chú cún cực kỳ bảo thủ và thụ động.
Cách đây vài tuần, tôi gọi điện thăm tay bạn, hắn than thở:
"Mẹ khỉ, đúng là you can't teach an old dog a new trick".
Tôi cười đáp:
"Không riêng gì con Meatloaf của bồ mà con... người cũng vậy thôi."
Bạn tôi có vẻ ngạc nhiên và hơi sốc. Hắn hỏi lại:
"Bồ hết chuyện lại đi so sánh một con chó với một con người?"
Tôi cười qua điện thoại và đáp:
"Trên bình diện 'old dog / new trick' mình vẫn có thể so sánh chớ bồ. Này, bồ thử nghĩ xem, sau mấy chục năm sống, bồ đã được nghe, được giáo dục và đã hình thành cái gọi là 'quan điểm'. Liệu ai có thể dời đổi 'quan điểm' của bồ?"
Bạn tôi cãi lại:
"Nhưng quan điểm là cả một quá trình suy nghĩ, đào luyện và chọn lọc mà bồ?"
Tôi trả lời:
"Tớ tin rằng, nếu tính theo tỉ lệ thì sự cố gắng học một cái trick của con chó cũng tương đương với sự cố gắng hình thành một cái 'quan điểm' của con người. Điểm tương đồng nằm ở chỗ, con người đã hình thành cái gọi là 'quan điểm' thì khó có thể có một cái mới thay thế, ngoại trừ có một tác động cực lớn. Con Meatloaf của bồ cũng vậy, đố bồ có thể thay đổi được nó."
Bạn tôi trầm ngâm hồi lâu rồi đáp:
"Ùm... hoá ra mấy thằng mình đang trên đà trở thành mấy 'old dogs can't learn more tricks', nghĩ sao thấy thê thảm quá bồ."
Tôi cười:
"Hì hì, nếu biết vậy, tại sao mình để yên cho mình biến thành old dogs?"
Bạn tôi đáp:
"Ùm... vậy những thứ như 'niềm tin tuyệt đối' của quan điểm là những chuyện nhảm nhí sao bồ?"
Tôi thản nhiên trả lời:
"Tất nhiên. Bồ thử ngẫm lại xem, chính bốn chữ 'niềm tin tuyệt đối' đã là nhảm nhí rồi , khoan hẵng nói đến chuyện ý nghĩa sâu xa đằng sau."
Bạn tôi cười:
"Cuối tuần tôi mua vé máy bay cho bồ bay lên uống bia nói chuyện đó nha? Để hai con chó già nói chuyện 'new tricks' "
Tôi cười phá lên:
"Ha ha... xong ngay."
Sưu tầm từ conmale's blog
Cún sinh ra và lớn lên cùng với anh chị em nó trong nhà lão Tư cuối xóm.
Từ lúc còn bé, anh em nó bị bỏ đói thường xuyên và bị ăn đòn mỗi ngày vài bận mà chẳng hiểu lý do tại sao. Lâu dần, chuyện này trở thành bình thường.
Một ngày kia, lão Tư bắt đầu giảm bớt đòn và cho chúng ăn nhiều hơn một tí. Cả đám nhà Cún hoảng hốt, thấp thỏm không biết có chuyện gì đây. Cả đám lo lắng mấy hôm nhưng tình trạng bớt đòn và ăn nhiều hơn vẫn diễn ra đều đặn.
Vài hôm sau, Cún thốt lên:
"Chúng ta ít bị đòn, được ăn nhiều hơn trước. Ông chủ của chúng ta thật vĩ đại. Ông ấy thương yêu chúng ta biết chừng nào. Ôi, tôi thật mãn nguyện".
Ngoan
Ngày còn bé, mỗi lần muốn điều gì, hắn lăn đùng ra sàn nhà mà tru tréo lên. Mỗi lần như thế, bố hắn lại quát: "Mẹ nó sao không dúi cho nó yên cho xong. Ầm ĩ, đau cả đầu". Thế là mẹ hắn đưa cho hắn thứ hắn thích, lại còn bảo "Con ngoan của mẹ, đây này, đây này..."
Lâu dần hắn không buồn tru tréo mà chỉ cần ra vẻ như sắp tru tréo là mẹ hắn hoảng hốt... "con ngoan của mẹ" rồi trao ngay cái hắn muốn.
Nhiều năm trôi qua, một ngày nọ hắn mệt mỏi, nhắm mắt lại và rên lên khe khẽ: "ôi mẹ ơi, con chỉ là con ngoan của mẹ mà thôi!"
Old dogs...
Vài năm trước, khi tay bạn tôi còn làm chủ một cửa hàng tạp hoá, hắn tậu một con Rottweiler khá đắt tiền và chi thêm một số tiền khá lớn để chú cún này được huấn luyện 'có bài bản'. Con chó hết sức trung thành, tận tụy và khôn ngoan đến nỗi lần nào gặp nhau để rề rà bia bọt, bạn tôi cũng nhắc đến chú cún này.
Mấy năm sau, bạn tôi dời nhà lên một tiểu bang ở phía bắc. Tất nhiên là chú cún đi theo chủ. Ở đây, chú không còn làm công tác phòng vệ nữa vì bạn tôi đã sang nhượng lại cửa hàng tạp hoá và đi theo nghiệp tài chính. Chú cún suốt ngày thơ thẩn trong vườn hoặc nằm mẹp ở một góc nào đó một cách lười lĩnh. Thoảng hoặc, bạn tôi cố dạy cho nó thêm vài 'trick' mới nhưng... vô phương vì chú cún cực kỳ bảo thủ và thụ động.
Cách đây vài tuần, tôi gọi điện thăm tay bạn, hắn than thở:
"Mẹ khỉ, đúng là you can't teach an old dog a new trick".
Tôi cười đáp:
"Không riêng gì con Meatloaf của bồ mà con... người cũng vậy thôi."
Bạn tôi có vẻ ngạc nhiên và hơi sốc. Hắn hỏi lại:
"Bồ hết chuyện lại đi so sánh một con chó với một con người?"
Tôi cười qua điện thoại và đáp:
"Trên bình diện 'old dog / new trick' mình vẫn có thể so sánh chớ bồ. Này, bồ thử nghĩ xem, sau mấy chục năm sống, bồ đã được nghe, được giáo dục và đã hình thành cái gọi là 'quan điểm'. Liệu ai có thể dời đổi 'quan điểm' của bồ?"
Bạn tôi cãi lại:
"Nhưng quan điểm là cả một quá trình suy nghĩ, đào luyện và chọn lọc mà bồ?"
Tôi trả lời:
"Tớ tin rằng, nếu tính theo tỉ lệ thì sự cố gắng học một cái trick của con chó cũng tương đương với sự cố gắng hình thành một cái 'quan điểm' của con người. Điểm tương đồng nằm ở chỗ, con người đã hình thành cái gọi là 'quan điểm' thì khó có thể có một cái mới thay thế, ngoại trừ có một tác động cực lớn. Con Meatloaf của bồ cũng vậy, đố bồ có thể thay đổi được nó."
Bạn tôi trầm ngâm hồi lâu rồi đáp:
"Ùm... hoá ra mấy thằng mình đang trên đà trở thành mấy 'old dogs can't learn more tricks', nghĩ sao thấy thê thảm quá bồ."
Tôi cười:
"Hì hì, nếu biết vậy, tại sao mình để yên cho mình biến thành old dogs?"
Bạn tôi đáp:
"Ùm... vậy những thứ như 'niềm tin tuyệt đối' của quan điểm là những chuyện nhảm nhí sao bồ?"
Tôi thản nhiên trả lời:
"Tất nhiên. Bồ thử ngẫm lại xem, chính bốn chữ 'niềm tin tuyệt đối' đã là nhảm nhí rồi , khoan hẵng nói đến chuyện ý nghĩa sâu xa đằng sau."
Bạn tôi cười:
"Cuối tuần tôi mua vé máy bay cho bồ bay lên uống bia nói chuyện đó nha? Để hai con chó già nói chuyện 'new tricks' "
Tôi cười phá lên:
"Ha ha... xong ngay."
Sưu tầm từ conmale's blog
0 comments:
Post a Comment