Saturday, April 21, 2012

Almost lover



...

Sunday, April 15, 2012

Hoa vàng mấy độ


Trưa nắng tôi về héo khô. Hoa vàng đốt cháy góc phố quen. Chợt cảm thấy mình rảnh rang quá, nhịp điệu đều đều. Chợt bắt gặp lại mình của những mùa Hoàng Lan tháng 4 xa xưa. Chợt nỗi nhớ giăng cả trời…

at: Em gái bé nhỏ, HN tháng 4 rồi – phố dịu dàng mùa hoa loa kèn. Về đi em.

e: Em không còn thích nỗi buồn trong trẻo nữa, nỗi buồn như cơn gió đã bay đi rồi. Em thích những gì vui tươi và ấm áp.

at: Ừ… Nếu em trở về, em sẽ nhớ điều gì nhất ở Sài Thành.

e: À, nhớ … em sẽ nhớ mùa Hoàng Lan – tháng 4 của em. Anh biết chưa nhỉ? Hoàng Lan là một cái tên sai cho một loại hoa đẹp lạ lùng – rớt xuống từng nụ buồn e ấp, nhưng vẫn cứ lửng lơ mãi vậy. Hệt như sầu chong giữa trời chiều hanh hao vậy.

at: Có lẽ, anh không có vết dấu nơi miền thương yêu ấy. À mà tên đúng của nó là… ?

e: Là Bò Cạp Vàng, là Lồng Đèn, là Hoàng Hậu. Mỗi vùng gọi bằng một cái tên.

at: Sao em không trả lại tên đúng về cho loại hoa đó?

e: Vì em muốn giữ một điều gì đó cho riêng em. Dù rằng với bao người đó là một vết mực loang trên trang giấy trắng.

at: Anh có thể gọi là Hoàng Lan như em gọi được không?

e: Sao lại không nhỉ!? Bạn bè quanh em đều gọi là Hoàng Lan.

at: Đã bao mùa Hoàng Lan qua rồi em gái?

e: Em đếm xem nào. 1 năm… 2…3..4..5..6. Là 6 trăm tròn rồi.

at: 6 năm anh không gặp em, 6 năm anh cũng chưa từng trở về HN thăm mùa hoa loa kèn. Nhưng anh vẫn nhớ mùi hương của phố.

e: Sao anh không về thăm phố một lần?

“Bao nhiêu là con phố,
Bao nhiêu là cái tên
Giận, thương, xa, hội ngộ
Giờ chỉ là phố quên”

Hình như anh trai không dành chút xíu nơi góc chật chội cho phố xưa.

at: Anh trở về với phố hoa loa kèn làm gì , khi em đã yêu phố nắng, khi tháng 4 đã có một loại hoa khác thay thế.

e: Nhưng anh nhớ nhà mình mà. Sao anh không về thăm mái hiên, lan can có những chậu hoa hồng. Và ngồi kể tiếp những câu chuyện cho em nghe…

at: Anh ngồi trong quán cafe và nhìn xuống phố, anh sợ về… lại lạc em gái một lần nữa. Anh sợ có hạnh phúc rồi lại xé nát con tim nhìn hạnh phúc rời xa.

e: Anh ghét Hoàng Lan lắm phải ko?

at: Không đâu. Anh sẽ về và đến thăm phố hoa nắng của em. Anh hứa.

e: Anh hứa đó nhé. Nhưng là khi nào chứ? Anh có kịp về cài bông hồng lên áo em không?

at: Chắc chắn rồi. Muộn nhất là ngày ấy. Anh sẽ cài hoa lên áo em và áo của người đi bên cạnh cuộc đời em. Nhưng anh có một đề nghị.

e: Một đề nghị?

at: Anh sẽ thay hoa hồng bằng Hoàng Lan. Anh sẽ cài Hoàng Lan lên áo 2 em.

e: Vậy có nghĩa là anh sẽ về vào tháng 4?

oOo
Hy vọng người em chọn sẽ luôn làm em cười, và (thỉnh thoảng) khóc vì hạnh phúc
Ở bên người ấy em sẽ cảm thấy bình yên …
oOo

ST

Tuesday, April 10, 2012

Đành vậy với tình yêu




Cho đến cuối thế kỷ này, khi mà những khám phá khoa học đã bóc trần mọi lớp vỏ huyễn hoặc của thế giới quanh ta thì con người vẫn tiếp tục hồn nhiên chất vấn mình và chất vấn nhau: Tình yêu là gì? Tình yêu có thật hay không? Bao nhiêu thế kỷ qua đi và tình yêu cũng thay hình đổi dạng. Đắm chìm vào những cuộc vong thân ngoạn mục, tình yêu đã hoá thân và theo từng thời kỳ, mang những khuôn mặt khác.

Tình yêu cuối thế kỷ này không còn mộng mị nữa. Những giấc mơ hão huyền đã ra đi. Con người đến với tình yêu bằng một ngôn ngữ khác. Có một thứ hình bóng của mộng du len lỏi vào giữa cái điều mà người ta gọi là tình yêu. Và cứ thế người ta lao vào cái điều "tưởng như" ấy một cách đồng bóng và đánh mất dần cái hồn phách thơ mông của những ngày đã xa xưa.

Đừng bao giờ nói một lời có tính cách khẳng định về tình yêu. Mới ngày hôm qua là như thế hôm nay đã khác rồi. Tình yêu tưởng vĩnh viễn ra đi mà không ra đi. Tình yêu vờ như ở lại mà không ở lại. Kể lại một chuyện tình thường khi là kể lại một cái gì đã mất. Nhưng cũng không hiếm những trái tim lạc hướng bỗng một hôm lại ngoạn mục quay về. Không thể nói nhiều về tình yêu mà không mắc lỗi lầm. Cứ để nó yên ở một vị trí nào đó và nhìn ngắm, quan sát hoặc chờ đợi. Tình yêu là bất khả tư nghì.

Không ai điên gì mà tự xưng mình là kẻ biết rõ về tình yêu nhất. Đau khổ cả trăm lần vẫn cứ là một đứa trẻ thơ trong tình yêu. Tình yêu có lẽ là lời nói dối uyên thâm nhất của trái tim. Một trái tim kim cương không tì vết, không thách thức nhưng ngạo nghễ và thích đùa. Một thứ đùa cợt làm bằng bi hài kịch và trên sân khấu của cuôc hành trình đã làm nổ tung ra những cơn thịnh nộ của núi lửa hoặc của những mùa băng rã tuyết tan.

Dù thế nào cũng đừng phỉ báng tình yêu bởi nghĩ cho cùng nó vẫn là nguồn an ủi duy nhất. Nó là trò chơi dối trá cần thiết và qua nó chỉ có con ngưòi mới hiểu được thế nào là đau khổ để rồi có lúc phải thốt lên: Tôi buồn quá....

Tình yêu là không khoan nhượng. Cái khía cạnh ác độc của tình yêu không ai có thể đo lường được. Khi cần dập chết một cuộc tình nó sẽ không cần biết nương tay. Nó lạnh lùng thản nhiên trước cơn hấp hối của "con bệnh tình". Vì thế xin các hoàng tử, quí công nương hãy biết kềm giữ mình khi đứng bên mép bờ hiu hắt và luôn luôn chuẩn bị sẵn cho mình một bài kinh thiền định để giữ được cõi lòng bình an, tĩnh lặng. Mọi cơn bão sẽ qua đi và trên các bờ bãi, biển đã để lại bao nhiêu là sinh vật biển cho một bữa tiệc dù muộn màng, phù du, nhưng cũng đủ để làm hồi sinh một nỗi khát sống và xoá đi những thương tích tưởng như không đáng có.

Tình yêu không có thắng bại. Ở đây không phải đấu trường mặc dù vẫn có những vết thương. Thậm chí đôi khi còn mang đến những cái chết, những cái chết không báo trước nhưng cũng nhuốm đầy đủ màu sắc tai ương, của một kiếp nạn. Những cái chết như thế không còn mới mẻ gì nữa, chỉ đủ gây ngạc nhiên thoáng qua để có dịp nhắc nhở lại một thời kỳ vàng son của triều đại lãng mạn. Thế nhưng ở đâu đó trên các vỉa hè trong lòng các đô thị, nhất là dưới ánh đèn mờ tỏ ở các ngoại ô, tiếng xì xào vẫn cứ vang lên như một ngọn gió xót thương qua các đền thờ của ảo giác. Đó cũng là lời tôn vinh phù phiếm nhằm làm thăng hoa tình yêu hầu khôi phục lại một thứ lòng tin đã bị đánh mất.

Nếu có dịp chạm vào tình yêu thì hãy thử mượn một cỗ xe chở lòng bất kính đến trước. Có thể không hẳn là lòng bất kính mà một cái gì đó gần với sự thờ ơ, lãnh đạm hoặc một phương cách lịch sự bóng bẩy phường tuồng. Đó là lá chắn cần thiết, một thứ bùa hộ mạng để chống đỡ những mũi dao vô đạo có thể gây thương tích bất ngờ trên lòng tự trọng.

Tình yêu hình như không di chuyển trên một mặt phẳng. Nó thường dẫn người trong cuộc đi qua những nơi chốn không hề dự phòng trước. Thế rồi một hôm bỗng dưng mọi chuyện cứ lệch lạc hẳn đi và người trong cuộc thấy mình không còn là mình nữa. Như trong mùa biển động, những con sóng dữ tha hồ nhảy múa và nó rút dần tinh lực của con người.

Có những kẻ thấy được thiên đường. Có những kẻ thấy được địa ngục. Và có không ít những kẻ bị chọc mù đôi mắt khi đi qua tình yêu. Những giấc mơ hồng, những ác mộng đen. Đôi khi có những cái bóng vô hồn ngoan ngoãn tới lui trong không gian vô hình của những câu thần chú. Khi nhóm lửa đốt lòng mình trên những mê hoặccủa lời thề nguyền thì lúc ấy chỉ còn âm binh nói chuyện với âm binh. Giấy vàng bạc bay lả tả phủ hết con đường tỉnh thức để mở ra một cõi đời son phấn ngào ngạt hương hoa mơ mơ, tỉnh tỉnh, muội muội, mê mê nhưng đầy một thứ lạc thú riêng tư, một cõi trời bay bổng.

Chấp nhận tình yêu là chấp nhận một thứ có có, không không, đùa đùa, thật thật. Nó vô hình tướng nhưng làm rã tan hồn phách. Không có nó thì đời sống không biết sẽ tẻ nhạt đến dường nào. Thôi thì đành có nó vậy.

Trịnh Công Sơn

Tuesday, April 3, 2012

April come she will

April come she will
When streams are ripe and swelled with rain;
May, she will stay,
Resting in my arms again.

June, she'll change her tune,
In restless walks she'll prowl the night;
July, she will fly
And give no warning to her flight.

August, the autumn winds blow chilly and cold;
September I'll remember
A love once new has now grown old.

 

boulevard of broken dreams © 2008. Chaotic Soul :: Converted by Randomness