Tôi không biết ai là người đầu tiên viết những dòng kiểu tháng x cút đi, mong tháng y đến, tháng z ơi đến rồi.
Một đứa trẻ chỉ mong cuối tuần để được đi chơi, mong ngày hè để ngủ nướng, mong giờ phim để xem hoạt hình. Một người trưởng thành thì khác. Cái đáng sợ nhất với tôi trong một tuần là lúc thức dậy và nhận ra đã là thứ 6. Tôi chợt giật mình cố nghĩ lại mình đã làm được những gì trước đó.
Tôi vẫn nghĩ một người trưởng thành là khi họ nhận thức về sự đối mặt. Không có tháng nào tệ, không có mùa nào đáng ghét, chỉ có bản thân đang bất lực.
Mỗi ngày đến, tôi nghĩ mình sẽ làm gì.
Khi bạn còn nghĩ rằng mong thời gian chóng qua, trôi khỏi cảm giác hiện tại, là lúc bạn yếu ớt và trẻ con nhất. Và thời gian luôn là thứ hoà trộn giữa sự chính xác tuyệt đối và sự tương đối kỳ lạ. Khi đi trong thang máy và lo nghĩ vẩn vơ, bạn sẽ thấy thang hôm nay nhanh lạ, nhưng nếu nhìn vào đèn báo, mọi thứ trôi một cách nặng nề chậm rãi.
Đâu có tháng nào tồi tệ. Tháng hai với những câu chuyện truyền thuyết về sự xui xẻo, lại sinh ra nhiều thiên tài. Tháng tám với những niềm vui ai đó gọi, lại cũng là mùa mưa bão. Tháng 12 lạnh lẽo, luôn đi kèm với những li trà nóng, những cuộc trò chuyện ấm cúng kéo dài. Tất cả đều ngọt ngào theo cách riêng của nó.
Tháng ngày sẽ tuần tự đến, chỉ có chúng ta có thay đổi hay không.
Source: phapsu.com
0 comments:
Post a Comment