Ngôi nhà của bà
Âm ẩm mùi rơm rạ
Những luống cà những cây chuối cành na
Hai năm một bận cháu về thăm bà
Chiếc ô tô không vào vừa ngõ hẹp
Cháu nhón chân trên con đường lầy lội
Tránh những vệt bùn nâu
Cháu ập vào bà cười móm mém
Cháu vội vàng na ổi đã chín chưa
Giằng tay bà cháu đạp lên những luống cà thưa
Và hớn hở trèo tót lên cây ổi
Cháu học làm tề thiên đại thánh
Cắn miếng rồi vứt hái quả to hơn
Bà nhìn cháu rồi lại cười móm mém
Chiều, bà còng lưng nhặt khắp vườn
Chiều, na ổi cháu đã ăn chán ngấy
Cháu đòi về chơi điện tử cơ
Bà lại hái cho cháu đầy một túi
Móm mém cười nhớ về nhé. Bà chờ...
Hai năm nữa cháu lại về, đúng hẹn
Bà vẫn cười nhưng móm mém hơn
Lưng bà vẫn oằn như nhánh ổi
Cháu leo trèo ổi vẫn ngọt thơm
Hai năm nữa cháu lại về, đúng hẹn
Bà vẫn chờ cháu để gọi tên
Khu vườn nhỏ bà để dành cho cháu
Đừng khóc nhè. Cháu bà dũng cảm lên
Môi bà vẫn một nụ cười trìu mến
Lưng bà còng kê gối cũng chẳng êm
Cháu lặng ngắm đôi tay bà xơ xác
Hình như mình sắp mất một bà tiên...
Những luống cà những cây chuối cành na
Hai năm một bận cháu về thăm bà
Chiếc ô tô không vào vừa ngõ hẹp
Cháu nhón chân trên con đường lầy lội
Tránh những vệt bùn nâu
Cháu ập vào bà cười móm mém
Cháu vội vàng na ổi đã chín chưa
Giằng tay bà cháu đạp lên những luống cà thưa
Và hớn hở trèo tót lên cây ổi
Cháu học làm tề thiên đại thánh
Cắn miếng rồi vứt hái quả to hơn
Bà nhìn cháu rồi lại cười móm mém
Chiều, bà còng lưng nhặt khắp vườn
Chiều, na ổi cháu đã ăn chán ngấy
Cháu đòi về chơi điện tử cơ
Bà lại hái cho cháu đầy một túi
Móm mém cười nhớ về nhé. Bà chờ...
Hai năm nữa cháu lại về, đúng hẹn
Bà vẫn cười nhưng móm mém hơn
Lưng bà vẫn oằn như nhánh ổi
Cháu leo trèo ổi vẫn ngọt thơm
Hai năm nữa cháu lại về, đúng hẹn
Bà vẫn chờ cháu để gọi tên
Khu vườn nhỏ bà để dành cho cháu
Đừng khóc nhè. Cháu bà dũng cảm lên
Môi bà vẫn một nụ cười trìu mến
Lưng bà còng kê gối cũng chẳng êm
Cháu lặng ngắm đôi tay bà xơ xác
Hình như mình sắp mất một bà tiên...
Nguyễn Thế Hoàng Linh
0 comments:
Post a Comment