Anh lại dắt tay em đi trên bờ cát trắng
Như ngày đầu thuở hai đứa yêu nhau
Trong hoàng hôn và biển chiều nhọc nắng
Con sóng bạc đầu vỡ toác một niềm đau
Hai đứa cứ bước đi chẳng nói một câu
Nhưng câu chuyện lặng im thế hình như là đủ
Hai trăm bốn mươi ngày tình yêu chưa cũ
Mỗi người nói bằng một vết nhớ ngày xưa
Em nồng nàn với ký ức đêm mưa
Trong chiếc khăn tay xanh màu ngọc bích
Anh ôn lại cái ngày còn yêu, còn thích
Bằng nụ cười buồn cố đính nửa niềm vui
Anh nói rằng mọi thứ vẫn vậy thôi
Nhưng cũ xưa hơn những gì em biết
Chỉ sóng biển chiều nay đã thôi tha thiết
Hát bài tình ca...
Những con thuyền lầm lũi đi xa
Để bến cũ trong veo màu tiếc nuối
Muốn đứng lặng thật lâu lần sau cuối
Mà gió cứ thốc vào mặn chát cả lòng nhau.
Nguyễn Ngọc Long
0 comments:
Post a Comment