Em bảo em có người yêu rồi, người yêu em ở xa, anh bảo, anh biết.
Anh biết, vậy tại sao anh vẫn đến đưa đón em đi học, đi dạy... đều hơn cả người yêu em. Anh biết, vậy tại sao anh vẫn lo cho em từ cái áo đi mưa, từ viên thuốc uống, từ cái bánh mì...
Em độc ác với anh: Anh đừng làm người thứ ba, chỉ nhận được cái thừa của thiên hạ. Độc ác là vậy nhưng em vẫn đồng ý đi chơi với anh, vẫn nhắm mắt để anh hôn. Anh hỏi: Em có người yêu rồi sao lại còn để anh hôn? Em không cảm thấy tự ái chút nào bởi cả anh và em đều biết rằng nụ hôn ấy giá trị biết nhường nào giữa cuộc sống đầy bụi đường này.
Anh chở em đi dọc con đường làng hai bên là một loài hoa tím biếc, em đố anh đấy là hoa gì, anh trả lời: hoa bèo. Em bảo gọi là hoa lục bình, nghe lãng mạn hơn nhiều. Lời anh nhẹ quá nên em chỉ nghe loáng thoáng: Ừ, lãng mạn lắm, nhưng để làm gì? Anh nói với anh hay nói với em, em không nghe rõ hay em cố tình vô tâm để nó trôi tuột đi. Em tự hỏi nếu là người yêu em, anh ấy sẽ nói gì nhỉ?
Em gọi cho anh bảo đến đón em nhé, anh cuống cuồng xếp công việc để lao đến với em bởi đã bao giờ anh có được cái ân huệ này đâu. Em hiện ra trước mắt anh như một con ngan tội nghiệp lướt thướt trong nước mưa, anh chùm cái áo mưa lên trên người em: Mình về đi, không em ốm mất. Em nhìn anh, kính anh mờ quá tại nước mưa, chắc anh chẳng thấy em khóc nên em yên tâm lắm. Em bảo anh: Chúng em chia tay rồi. Cái áo mưa rơi xuống đất, chẳng đứa nào cúi xuống nhặt. Anh tần ngần một lúc rồi nhắc lại: Mình về đi, không em ốm mất.
Bốn tuần sau, anh đến nhà thấy người yêu em ở đấy. Em nhẹ nhàng: em xin lỗi. Em cá rằng chắc anh cũng chỉ nghe loáng thoáng bởi thật khó mở miệng nói ra những gì mà người ta không muốn. Em đi chơi với người yêu để anh lại một mình, chỉ mang theo ánh mắt của anh.
Lúc em muốn về, người yêu dày vò: Hay em nhớ thằng buôn gỗ (chỉ anh)?
Em im lặng, im lặng có nghĩa là đồng ý. Em đọc ở đâu đó câu: Ở bên một người mà nghĩ về người khác thì thật khốn nạn.
Sau buổi tối hôm đó em không gặp anh nữa, lần cuối cùng em gặp anh ở phòng vé máy bay, mình đã hẹn nhau nói chuyện.
Em hỏi:
- Anh yêu em nhiều lắm hả?
- Ừ, nhiều lắm.
- Nhiều là bao nhiêu?
- Anh không biết nữa.
Em thấy mấy câu hỏi này quen quen, hình như hôm qua em cũng hỏi người yêu em như vậy. Và em ra đi để lại hai người đàn ông yêu em nhiều lắm, nhiều bao nhiêu em cũng không biết, hai người ấy cũng không biết.
Bây giờ anh đã có vợ, em đã có chồng. Chồng em không phải là anh cũng không phải là người yêu em. Chồng em là người mà khi ở bên người ấy em không thấy mình là kẻ khốn nạn.
Source: vietdongtam
Em độc ác với anh: Anh đừng làm người thứ ba, chỉ nhận được cái thừa của thiên hạ. Độc ác là vậy nhưng em vẫn đồng ý đi chơi với anh, vẫn nhắm mắt để anh hôn. Anh hỏi: Em có người yêu rồi sao lại còn để anh hôn? Em không cảm thấy tự ái chút nào bởi cả anh và em đều biết rằng nụ hôn ấy giá trị biết nhường nào giữa cuộc sống đầy bụi đường này.
Anh chở em đi dọc con đường làng hai bên là một loài hoa tím biếc, em đố anh đấy là hoa gì, anh trả lời: hoa bèo. Em bảo gọi là hoa lục bình, nghe lãng mạn hơn nhiều. Lời anh nhẹ quá nên em chỉ nghe loáng thoáng: Ừ, lãng mạn lắm, nhưng để làm gì? Anh nói với anh hay nói với em, em không nghe rõ hay em cố tình vô tâm để nó trôi tuột đi. Em tự hỏi nếu là người yêu em, anh ấy sẽ nói gì nhỉ?
Em gọi cho anh bảo đến đón em nhé, anh cuống cuồng xếp công việc để lao đến với em bởi đã bao giờ anh có được cái ân huệ này đâu. Em hiện ra trước mắt anh như một con ngan tội nghiệp lướt thướt trong nước mưa, anh chùm cái áo mưa lên trên người em: Mình về đi, không em ốm mất. Em nhìn anh, kính anh mờ quá tại nước mưa, chắc anh chẳng thấy em khóc nên em yên tâm lắm. Em bảo anh: Chúng em chia tay rồi. Cái áo mưa rơi xuống đất, chẳng đứa nào cúi xuống nhặt. Anh tần ngần một lúc rồi nhắc lại: Mình về đi, không em ốm mất.
Bốn tuần sau, anh đến nhà thấy người yêu em ở đấy. Em nhẹ nhàng: em xin lỗi. Em cá rằng chắc anh cũng chỉ nghe loáng thoáng bởi thật khó mở miệng nói ra những gì mà người ta không muốn. Em đi chơi với người yêu để anh lại một mình, chỉ mang theo ánh mắt của anh.
Lúc em muốn về, người yêu dày vò: Hay em nhớ thằng buôn gỗ (chỉ anh)?
Em im lặng, im lặng có nghĩa là đồng ý. Em đọc ở đâu đó câu: Ở bên một người mà nghĩ về người khác thì thật khốn nạn.
Sau buổi tối hôm đó em không gặp anh nữa, lần cuối cùng em gặp anh ở phòng vé máy bay, mình đã hẹn nhau nói chuyện.
Em hỏi:
- Anh yêu em nhiều lắm hả?
- Ừ, nhiều lắm.
- Nhiều là bao nhiêu?
- Anh không biết nữa.
Em thấy mấy câu hỏi này quen quen, hình như hôm qua em cũng hỏi người yêu em như vậy. Và em ra đi để lại hai người đàn ông yêu em nhiều lắm, nhiều bao nhiêu em cũng không biết, hai người ấy cũng không biết.
Bây giờ anh đã có vợ, em đã có chồng. Chồng em không phải là anh cũng không phải là người yêu em. Chồng em là người mà khi ở bên người ấy em không thấy mình là kẻ khốn nạn.
Source: vietdongtam
0 comments:
Post a Comment