cứ vô tình ngụp lặn
trong nỗi buồn thẳm sâu
tim bắt đầu ngơ ngác
em đâu rồi? em đâu?
cơn mơ khô và khát
uống nhớ vào đâm say
mỗi ngày hư vô lại
sáng tác ra một ngày
chiếc xác ve vừa thoát
còn đọng hờ thân cây
chớm chạm đà vỡ nát
em đâu rồi? thơ ngây?
Nguyễn Thế Hoàng Linh
0 comments:
Post a Comment