Hồi nhỏ nhà tui ở ngay chợ huyện. 4 tuổi, việc tui làm xiềng nhứt là đếm tiền phụ cho nhà hàng xóm. Nhà đó hồi đó bán tạp hoá, đổ tiền thành từng đống ngồi xếp muốn lọi tay luôn.
Sau khi đếm tiền xong, sở thích của tui là qua nhà bán đinh vít nghe cát xét bật bài Còn thương rau đắng mọc sau hè. Không hiểu sao hồi nhỏ tui rất ghiền bài này dù chả hiểu tại sao mẹ kiu cậu tới gần biểu cậu ngồi xong mẹ nhổ tóc sâu hai chị em tóc bạc như nhau. Bởi vì trong gia đình tui chỉ có con nít nhổ tóc cho người lớn chớ ít khi nào mẹ nhổ tóc sâu cho cậu lắm với lại tui cũng không có cậu nữa. Sau đó tui sẽ nghe tiếp qua bài đời tui cô đơn nên yêu ai cũng cô đơn, và rồi thì là chuyện tình người con gái tên Thy.
Sau khi đi lang thang đếm tiền, nghe nhạc chùa, tui sẽ lết zìa nhà. Ông nội tui dòm thấy tui bèn nói: Hôm nay thằng I rắc nó đánh thằng Cô Oét đấy con ạ! Tui đã thấy hơi bàng hoàng dù tui không biết hai thằng đó là hai thằng ôn nào hết.
Sau đó tui đi vô cho má tui quánh chốt sổ ngày, tự nguyện, lúc thì dơ đồ lúc thì trốn ngủ trưa lúc thì nói trổng lúc thì do hát tầm bậy ai đi ngang qua cầu Bông rớt xuống sông ướt cái quần ni lông… Hồi đó tui thấy má tui luôn có lý do gì đó để phạt tui nên tui cũng quen rồi.
Tuổi thơ thần tiên đó không kéo dài bao lăm. Má tui bắt chước Mạnh Mẫu tống cổ tui lên ở nhà bác cho gần với giấy mực sách bút chứ không được đếm tiền với hát tào lao nữa. Đó là một âm mưu thâm độc. Tui buồn quá đành phải học chữ giải sầu, đúng như kế hoạch của địch. Thật khổ tâm. Giá như ngày đó tui kiên quyết không học hành gì ráo, có lẽ giờ đã khoẻ biết mấy.
Năm 4 tuổi, đời tui giản dị làm sao. Tui chỉ muốn có một tiệm bán đinh và một cái máy cát xét bật băng “xin sống lại tình yêu đơn sơ, rong chơi những ngày đầu chừa ba dzá miếng dừa đường mòn xưa…”
Sau khi đếm tiền xong, sở thích của tui là qua nhà bán đinh vít nghe cát xét bật bài Còn thương rau đắng mọc sau hè. Không hiểu sao hồi nhỏ tui rất ghiền bài này dù chả hiểu tại sao mẹ kiu cậu tới gần biểu cậu ngồi xong mẹ nhổ tóc sâu hai chị em tóc bạc như nhau. Bởi vì trong gia đình tui chỉ có con nít nhổ tóc cho người lớn chớ ít khi nào mẹ nhổ tóc sâu cho cậu lắm với lại tui cũng không có cậu nữa. Sau đó tui sẽ nghe tiếp qua bài đời tui cô đơn nên yêu ai cũng cô đơn, và rồi thì là chuyện tình người con gái tên Thy.
Sau khi đi lang thang đếm tiền, nghe nhạc chùa, tui sẽ lết zìa nhà. Ông nội tui dòm thấy tui bèn nói: Hôm nay thằng I rắc nó đánh thằng Cô Oét đấy con ạ! Tui đã thấy hơi bàng hoàng dù tui không biết hai thằng đó là hai thằng ôn nào hết.
Sau đó tui đi vô cho má tui quánh chốt sổ ngày, tự nguyện, lúc thì dơ đồ lúc thì trốn ngủ trưa lúc thì nói trổng lúc thì do hát tầm bậy ai đi ngang qua cầu Bông rớt xuống sông ướt cái quần ni lông… Hồi đó tui thấy má tui luôn có lý do gì đó để phạt tui nên tui cũng quen rồi.
Tuổi thơ thần tiên đó không kéo dài bao lăm. Má tui bắt chước Mạnh Mẫu tống cổ tui lên ở nhà bác cho gần với giấy mực sách bút chứ không được đếm tiền với hát tào lao nữa. Đó là một âm mưu thâm độc. Tui buồn quá đành phải học chữ giải sầu, đúng như kế hoạch của địch. Thật khổ tâm. Giá như ngày đó tui kiên quyết không học hành gì ráo, có lẽ giờ đã khoẻ biết mấy.
Năm 4 tuổi, đời tui giản dị làm sao. Tui chỉ muốn có một tiệm bán đinh và một cái máy cát xét bật băng “xin sống lại tình yêu đơn sơ, rong chơi những ngày đầu chừa ba dzá miếng dừa đường mòn xưa…”